Tiếng Vọng Của Ốc Biển II

Tiếng Vọng Của Ốc Biển II
Tiếng Vọng Của Ốc Biển IINameTiếng Vọng Của Ốc Biển II
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, loc_fam_book_family_1069
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionCâu chuyện được lưu truyền ở nơi này, về những đứa trẻ cầm ốc biển nói chuyện ở vùng đất hoang vu không một bóng người. Giờ đây đã không còn ai biết tác giả ban đầu là ai nữa…

Table of Content
Item Story
Obtained From
Gallery

Item Story

"Đã sớm biết mọi chuyện sẽ trở nên như vậy rồi..."
Khi cô nhóc đeo kính tìm thấy cậu bé nhỏ con đó, những đứa trẻ khác với ánh mắt đầy lo lắng đều nhường đường.
Ở cuối cùng, thiếu niên mặt mày sáng sủa đang ngồi gục trên một chiếc ghế chất đầy đồ nặng. Làn da nhợt nhạt khiến các đường nét trên khuôn mặt càng thêm nổi bật, đôi môi tím tái, ánh lửa rực rỡ như một tấm màn che kỳ quái bị gió thổi bay.
Thiếu niên không có vết thương nào ở bên ngoài, đôi tay buông thõng có lẽ đã rất lâu, thậm chí trở nên cứng đờ như bức tượng thạch cao.
Lưỡi đao từng là niềm tự hào của cậu rơi ở đó.
Chẳng ai nhặt lên.
"Chuyện luôn thành ra như vậy, nhưng không ngờ sẽ nhanh như vậy."
Cậu bé nhặt lưỡi đao lên, lưỡi đao rất cứng. Thật ra trong quá trình chặt gỗ, đã có nhiều chỗ bị sứt mẻ, cong vênh.
Cậu thiếu niên không bảo dưỡng thứ sức mạnh này, nhưng nó là chỗ dựa duy nhất, nên cũng không muốn để người khác biết được lưỡi đao này cần phải bảo dưỡng.
Cậu ta đương nhiên sẽ trở nên đa nghi, giấc ngủ chập chờn, dễ nổi giận, sợ rằng tâm tư lộ ra như người lớn sẽ khiến mình để lộ nhiều sơ hở hơn, kết cục tất nhiên sẽ thành ra như vậy.
Thật ra phần lớn câu chuyện... chỉ cần thêm sự kiên nhẫn.

"Thấy kết cục này từ khi nào vậy?"
"Từ khi anh ta đòi tôi ốc biển."
"Đòi ốc biển?"
"Ốc biển là gì? Ốc biển chẳng là gì cả, chỉ là đồ chơi mà chúng ta nhặt được trên bờ biển. Anh ta hoặc là ném ốc biển đi, hoặc là bỏ lưỡi đao sứt mẻ đi. Một tay cầm ốc biển, tay kia cầm đao, động tác vung đao sẽ chậm chạp hơn."

Có một đôi tay đang cầm ốc biển, bước ra khỏi đám đông trai gái, đưa ốc biển đến trước mặt cậu bé.
Cậu bé nhìn thấy đôi tay đang cầm ốc biển, có vết sẹo đỏ do dây thừng thô ráp quấn chặt.
"Vậy thì cậu sẽ làm gì?" Cô nhóc đeo kính cất tiếng hỏi.
Cậu bé nhận lấy ốc biển, muốn thổi vào nó như trong truyện, nhưng nếu không cải tạo, thì hơi thổi ra từ ốc biển sẽ chỉ phát ra những tiếng phì phì khá buồn cười.
Rồi cậu nghiêng tai lắng nghe, trong ốc biển vang lên tiếng sóng vỗ.
"Chúng ta sẽ xây dựng thị trấn của riêng mình ở đây, một thiên đường của những cậu bé và cô bé. Từ giờ trở đi, vỏ ốc sẽ không chỉ thuộc về một người. Mọi người có thể thay phiên nhau cầm nó lên và nói bất cứ điều gì họ muốn."
"Nhưng chúng ta rồi cũng sẽ lớn lên, trở thành người lớn mà chúng ta không muốn trở thành."
"Không sao, không sao cả. Vì thế gian này luôn có ngày mai, cũng sẽ luôn có những cậu bé và cô bé khác. Nếu họ không thích người lớn mà chúng ta trở thành, thì cũng nên tự tay phá bỏ thế giới của chúng ta."
Cậu bé không mấy nổi bật, cậu bé nhỏ nhắn, cậu bé thông minh.
Cậu ném lưỡi đao cong vênh vào sóng biển.
Cậu đặt ốc biển vào giữa lũ trẻ.

Obtained From

Shop

Name
n/a
items per Page
PrevNext

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton