
![]() | Name | Đạo Tặc Reed Miller Huyền Thoại II |
Type (Ingame) | Đạo Cụ Nhiệm Vụ | |
Family | Book, loc_fam_book_family_1067 | |
Rarity | ![]() ![]() ![]() | |
Description | Sản phẩm giải trí thịnh hành ở Nod-Krai, không phải xuất bản từ cùng một bộ sách, mà là do các tác giả khác nhau viết thành. Trong đó là rất nhiều phần tiểu thuyết rẻ tiền viết về Reed Miller, mức độ chân thực tương đương với chất lượng giấy in. |
Table of Content |
Item Story |
Obtained From |
Gallery |
Item Story
Khiến đại tiểu thư vốn không tin vào tình yêu sa vào lưới tình ngay từ cái nhìn đầu tiên, không ngờ lại là...? (Tiểu thuyết giải trí thịnh hành ở Nod-Krai, kể về câu chuyện tình yêu của đạo tặc Reed Miller và con gái của tổng đốc, tiểu thư Leonita Prokhorovna Trubetskaya từ lần đầu gặp gỡ. Thông báo miễn trừ trách nhiệm: Câu chuyện này hoàn toàn hư cấu, không liên quan đến địa danh, nhân vật, sự kiện trong đời thực.) Đại tiểu thư Leonita Prokhorovna Trubetskaya, viên ngọc quý trên tay tổng đốc Nod-Krai, dẫn theo các hầu gái đi vào nhà ăn. Tuy trong lòng rất nôn nóng, nhưng bước đi vẫn tao nhã, dù sao thì đại tiểu thư cũng phải có phong thái của đại tiểu thư mà. Cô ấy rất hứng thú với tờ báo sáng nay. Nếu như suy đoán của cô ấy không sai, hôm nay sẽ là lúc đạo tặc Reed Miller đăng thông báo trộm cắp. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, bản thân đã nắm được cách làm việc nào đó của tên quạ đen xuất quỷ nhập thần này. Cứ nghĩ đến việc thuộc hạ của cha mình ngay cả cái bóng của tên đó cũng không bắt được, khiến cô ấy không khỏi tức giận: "Hừ, tôi nhất định sẽ bắt được anh thôi!" Hôm nay cha xem báo rất lâu. Leonita nuốt miếng bánh mì nướng, bình tĩnh hỏi: "Cha ơi, có tin tức gì không?" "Ừm... Không phải là chuyện mà Leonita bé bỏng của cha cần phải phiền não đâu." Quý tộc Trubetskoy hạ tờ báo xuống, cười với con gái: "Gọi người thợ kim hoàn kia vào đây." Nói rồi, người hầu tóc đỏ bên cạnh cha dẫn theo một người cầm chiếc hộp đá quý đi vào. Vị quý tộc chỉ liếc nhìn rồi ra lệnh đem chiếc hộp đến trước mặt đại tiểu thư, vừa hay nhìn thấy trên gương mặt con gái ánh lên vẻ kinh ngạc. "Sao nào, tưởng là cha quên mất sinh nhật của con sao? Buổi vũ hội diễn ra vào ba ngày nữa, con sẽ là người đẹp nhất Snezhnaya... Không, là người đẹp nhất Teyvat này. Mau đeo lên để cha xem!" Leonita nghe lời, lấy chiếc vòng cổ kia ra khỏi hộp và đeo lên. Đồ mà cha chọn tất nhiên là tốt, vừa nhìn là biết thiết kế và đường cắt của Fontaine, viên đá được khảm ở giữa thậm chí độ tinh khiết còn cao hơn hàng thượng hạng của Natlan. "Tuy có hơi sớm, nhưng đã là cha, đương nhiên phải là người đầu tiên nói câu này: Con yêu, chúc con sinh nhật vui vẻ!" Vị quý tộc nhìn xuống chiếc vòng cổ: "Đến vũ hội nhất định phải đeo nó nhé, lúc đó sẽ có khách quý ghé thăm, cha phải dẫn con đi gặp." Giọng điệu của cha rất trịnh trọng, cô ấy đại khái cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Sau sinh nhật này, cô ấy đã đến tuổi một cô gái quý tộc nên đính hôn. Đại tiểu thư nhà tổng đốc, chuyện hôn nhân đương nhiên không thể tự mình quyết định, chắc chắn là con của nhà quý tộc nào đó ở Snezhnaya. Đây cũng là lý do tại sao Leonita không tin vào tình yêu, vì có tin thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Người cha rất yêu thương Leonita, tất nhiên là vì đánh giá cao trí tuệ và vẻ đẹp của con gái, quan trọng hơn là sự ngoan ngoãn và hiểu chuyện mà cô ấy thể hiện với thân phận người con nuôi, vừa hay phù hợp với tất cả kỳ vọng của ông ấy về một cô con gái. Đương nhiên, đây chỉ là một trong số những nguyên nhân. "Con hiểu rồi, thưa cha." Vị quý tộc xoa đầu tán thưởng con gái, rồi thu lại nụ cười của người cha, trở lại làm một tổng đốc khiến người khác phải sợ hãi rồi đi xử lý công vụ. Cô nhìn cha rời đi, trong lòng có chút buồn bã, rồi khẽ thở dài, điều chỉnh lại cảm xúc. Đúng rồi, nên làm việc chính thôi. Cô cầm tờ báo buổi sáng trên bàn lên... Quả nhiên là thế, trên trang đầu in một bức thư có trang trí lông đen: Ngài tổng đốc, Vào đêm không trăng ba ngày nữa, báu vật của ngài sẽ thuộc về tôi. Cảm ơn sự rộng lượng của ngài, Reed Miller kính bút. ==================== "Thế nào? Có phân biệt được không?" Thợ kim hoàn từ Fontaine kinh ngạc nhìn hai người hầu tóc đỏ đi ra từ phòng thay đồ. Đương nhiên, trong đó chỉ có một người là người hầu hạng hai thực sự của phủ tổng đốc. "Bên trái... Ủa, đợi đã... Bên phải? Không không, không đúng, rốt cuộc... Bên phải, bên phải! Tôi đoán là... Không, tôi, tôi nghĩ là bên phải mới đúng!" "Chỉ suy đoán thôi sao..." Người hầu bên phải có phần không vui. "Chắc chưa? Nếu đoán sai thì tối nay sẽ thảm lắm đấy nhé!" Người hầu bên trái cười nhạo. "Bên phải!" Thợ kim hoàn vẻ mặt kiên định, nhưng không giấu được bộ dạng mồ hôi đầm đìa. Người hầu bên phải bật cười lớn, đưa tay đẩy người giống hệt mình về phía thợ kim hoàn, cười nói: "Sai rồi! Đây mới là ý trung nhân của cô." "Hừ, không nhận ra thật sao!" "Ặc... Vừa rồi em nói bên phải mới là giả!" "...Em!" "Hahaha, hai vị, đừng quên mục đích của chúng ta là khiến thật giả lẫn lộn! Nếu ngay cả ý trung nhân cũng không nhận ra được thì hành động trà trộn vào đêm nay chắc chắn sẽ rất thuận lợi." Reed Miller trong vai người hầu đã nói đỡ. "Nếu chỉ có mình anh đi, thật sự không phải quá nguy hiểm sao? Lỡ như xảy ra chuyện gì, đến một người yểm trợ cũng không có..." Người hầu thật lo lắng gặng hỏi. Tôi không muốn mất thêm bất kỳ thành viên Đạo Bảo Đoàn nào nữa. Reed Miller thu lại nụ cười. "Hơn nữa, việc nguy hiểm nhất là trà trộn vào phủ tổng đốc thì đã hoàn thành rồi. Hai người cứ yên tâm rút về Fontaine đi, người ở đó cũng cần sự giúp đỡ của Đạo Bảo Đoàn." Người hầu và thợ kim hoàn nhìn nhau, rồi trịnh trọng nói với Reed Miller: "Chúng tôi thề sẽ lấy đi mọi đau buồn trên thế gian này!" Reed Miller nhìn hai người rời đi rồi quay người đi về phía phủ tổng đốc dưới ánh hoàng hôn. Quý tộc Trubetskoy sở dĩ có thể chiếm ưu thế trong cuộc trấn áp Đạo Bảo Đoàn, chính là vì tiềm lực tài chính khiến người ta khiếp sợ của ông ấy. Ngay cả những kẻ trộm giỏi nhất thế gian, cũng phải bó tay trước sự giàu có gần như vô hạn của ngài: Thứ của cải có thể thu hút những chiến sĩ giỏi nhất, trang bị vũ khí sắc bén nhất, thuê những mưu sĩ lão luyện nhất. Thậm chí có thể khiến luật pháp ngậm miệng, chôn vùi mọi sự phản kháng trong ngôi mộ cát vàng. Chẳng ai biết ông có bao nhiêu của cải, nhưng trớ trêu là chưa từng có ai nghiêm túc truy hỏi, rốt cuộc số của cải này từ đâu mà có? Reed Miller nghĩ đến đây, không khỏi bật cười. Bây giờ thì anh đã biết được câu trả lời... Thứ có thể khiến con người ta có được của cải vô tận... tên là "Máy Xay Sampo", và đang được giấu trong phủ tổng đốc! May nhờ có cuộc điều tra của người hầu tóc đỏ và đôi mắt giám định đá quý của thợ kim hoàn. Tất nhiên, cũng phải cảm ơn nàng tiểu thư quý tộc sắp đón sinh nhật nữa. ==================== Tờ báo đăng thông báo của Reed Miller nhanh chóng bán hết. Mấy ngày sau, cả Nod-Krai đều đang nóng lòng chờ đón vũ hội sinh nhật tiểu thư quý tộc... Tất nhiên, sự mong chờ này không phải vì Leonita, mà là vì cuộc đối đầu sớm muộn cũng phải đến giữa đạo tặc và tổng đốc. Cả phủ tổng đốc đều đang rất cảnh giác. Mỗi vị khách sắp đến dự đều được kiểm tra kỹ càng, dù sao thì tên đạo tặc đó cũng có kỹ năng cải trang rất thuần thục. Nhiều khách quý đến từ Snezhnaya đã được sắp xếp ở phòng khách của phủ tổng đốc. Leonita liếc nhìn danh sách dài dằng dặc đầy tên họ và hàm tước của khách khứa... Con trai của nam tước, bá tước, quý tộc mới của hoàng gia, gia tộc được Sa Hoàng coi trọng... Cô chợt cảm thấy, chiếc vòng quý trên cổ bỗng nặng nề như gông cùm. Cô ấy muốn đi dạo trong sân. "Mẹ ơi, người đó chính là tiểu thư quý tộc à?" "Đúng vậy." "Sao chị ấy lại là... con người? Ngài quý tộc vốn không phải là con người mà." "Đó chỉ là con nuôi của ngài ấy thôi." "Thật kỳ lạ. Ngài Trubetskoy cao quý, sao lại nhận nuôi một con người chứ..." Quý cô nho nhã lạ mặt, đang thì thầm với con mình ở hành lang cách đó không xa, phát hiện Leonita đang nhìn về phía này nên liền nắm tay đứa trẻ rời đi. Đúng vậy. Ngài Trubetskoy cao quý, sao lại nhận nuôi một con người chứ? "Đúng vậy! Ngài Trubetskoy cao quý, sao lại nhận nuôi một con người chứ?" Leonita kinh ngạc nhìn quanh khi nghe thấy ai đó thì thầm về sự bất mãn trong lòng mình, nhưng trong sân vườn chỉ có một mình cô. Là ảo giác sao? Leonita thở dài và đi vào gian phòng kín của phủ tổng đốc. Lại đến lúc phải trị liệu rồi... Mỗi buổi trị liệu đều khiến cô kiệt sức. Nhưng từ nhỏ đến lớn, cô luôn kiên định... nhất định sẽ không bao giờ làm cha mất mặt. Không biết vì sao, cô lại nhớ tới giọng nói vừa nghe thấy trong sân. Đó là một giọng nói rất ấm áp, giống như ánh lửa trại vào mùa đông, đỏ tươi và rực rỡ, mang theo sự ấm áp có thể khiến tuyết lạnh tan chảy. ==================== Từ lúc màn đêm buông xuống, những vị khách được mời tham gia vũ hội đều đã đến. Ngay cả Leonita cũng không kiềm chế được sự căng thẳng. Suốt cả tối hôm đó, liên tục có người mời Leonita khiêu vũ, nhưng cô ấy chẳng nhớ nổi tên của bất cứ ai. "Mười, chín, tám..." Nửa đêm sắp đến, mọi người xung quanh đều hào hứng nhìn về phía Leonita. Vị quý tộc mới nào đó đứng cạnh cha, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, hay đang nhìn chằm chằm vào viên đá quý lớn trên cổ mình? "Sáu, năm, bốn..." Leonita cũng không biết mình đang mong chờ điều gì, là sinh nhật? Hay là thứ gì khác? "...Ba, hai..." Hửm... Từ lúc nãy, Leonita đã phát hiện mọi người xung quanh như bị bao trùm bởi một bong bóng trắng bạc, hơn nữa lại càng ngày càng sáng. Trên người cô ấy thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng trắng bạc đó. Cha nói đây là một loại bệnh, cần phải điều trị liên tục mới có thể chữa khỏi, đây là khiếm khuyết của con người... "Một!" Viên đá quý trên cổ nàng bỗng rơi xuống. Khoảnh khắc ấy, ánh sáng trắng bạc như nuốt chửng cả thế giới, sự tĩnh lặng xung quanh cô tựa như một đêm tuyết trắng. Leonita đứng đó, choáng váng, mạch đập hòa nhịp nhảy múa với ánh sáng, trái tim cô như bị một sợi dây vô hình nào đó kéo nhẹ. Cô muốn bỏ chạy, nhưng bước chân như bị giữ lại... Đây là gì? Ma thuật? Định mệnh? Hay là thứ cảm xúc mà cô chưa từng tin tưởng, thứ cảm xúc sẽ bùng cháy khi đến gần? Thời gian như ngừng lại, mọi người xung quanh cô biến mất. Một luồng sáng đỏ ấm áp lao về phía cô: "Tiểu thư đang gặp nguy hiểm! Mệnh lệnh của ngài tổng đốc, hãy đi theo tôi!" "Mệnh lệnh lúc trước cha nói là... Ừm, không, anh không phải do cha phái đến, anh là... Reed Miller!" "Sự việc khẩn cấp, ngài tổng đốc bảo tôi..." "Nghe nói anh là tên trộm tài ba. Nhưng với tôi, anh chỉ là một kẻ lừa đảo mặt dày mà thôi!" "...Thì ra là một quý cô thông minh." "Hừ, cha đã bố trí thiên la địa võng cả rồi, anh không thoát được đâu." "Thiên la địa võng đều để canh chừng Máy Xay Sampo trong căn phòng kín hả?" "Ưm..." "Trong thông báo tôi đã nói rõ. Đêm nay, báu vật của tổng đốc sẽ thuộc về tôi. Máy Xay Sampo tuy là thứ không tồi, nhưng vẫn còn kém xa 'báu vật cao quý nhất'." "Anh... Ý anh là, anh muốn lấy trộm... tôi?!" "Đúng thế, thưa tiểu thư vừa thông minh vừa đáng yêu." "Hừ, tôi là con gái quý tộc Prokhor Trubetskoy, nói anh là kẻ thù lớn nhất của cha tôi cũng không quá. Tôi sẽ không cho anh cơ hội bắt cóc tôi đâu!" "Vậy sao? Là con gái quý tộc thật sao? Vậy thì, ngài quý tộc cao quý, rốt cuộc tại sao lại nhận nuôi một con người nhỉ?" "..." Sức mạnh màu bạc, điều trị, Máy Xay Sampo, tài sản dường như vô tận và... con nuôi. Trong một khoảnh khắc, Leonita dường như hiểu ra tất cả... Hóa ra, bản thân chính là nguồn tài sản của cha, mỗi lần "điều trị" đều là nghi thức để Máy Xay Sampo tạo ra vô số kim cương. Thực ra cô vẫn luôn biết, chỉ là không muốn nghĩ như vậy. "À, suýt quên, vừa nãy đã khởi động mánh khóe nhỏ trong kim cương, nhưng cũng may, vẫn chưa bỏ lỡ." Reed Miller cởi bỏ lớp ngụy trang người hầu tóc đỏ, lộ ra bộ mặt thật. Anh cúi xuống thì thầm bên tai tiểu thư cao quý: "Chúc mừng sinh nhật nhé!" Chuyện sau đó thì ai cũng biết rồi nhỉ? Reed Miller đã lấy đi hết báu vật trong phủ tổng đốc. Tiểu thư quý tộc vừa nhìn thấy dung mạo anh ấy thì rơi vào lưới tình, từ bỏ tất cả vinh quang cao quý, theo đạo tặc lang bạt khắp nơi. Luôn có người nói rằng truyền thuyết về Reed Miller chỉ là câu chuyện do hậu thế bịa ra. Nhưng giống như những người chưa từng được trải nghiệm tình yêu sẽ nói rằng tình yêu không hề tồn tại, họ nói như vậy là vì chưa từng được trải nghiệm khoảnh khắc tình yêu đến với mình mà thôi. |
Obtained From
Shop
Name |
n/a |
items per Page |
|
lunar reaction is extremely unnecessary. Unless you have huge crit rate, it is even worse than elec...