"Đây khu vườn yêu thích của mẹ khi còn sống" cô nhẹ nhàng trả lời, ngón tay thon dài vuốt ve một bông hoa cô không nhớ tên. Có một sự mãnh liệt tiềm ẩn trong giọng nói thờ ơ, cũng như dầu và lửa mà cô chôn dưới nhà kho. Cô cố tình tránh nhìn anh, vì cô đã biết trước những điều anh muốn nói, những lời ẩn dụ tầm thường tự cho là thông minh, những lời an ủi chân thành nhưng hoàn toàn trống rỗng. Anh sẽ khuyên cô đừng quá đau buồn về những gì đã xảy ra, rồi cố gắng thuyết phục cô cùng mơ về một tương lai sẽ không bao giờ xảy ra. Sau đó cũng như bao đêm trước đó, anh sẽ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gò má cô, như cách cô đang vuốt ve bông hoa vậy. Tuy nhiên cái nóng còn sót lại của buổi tối mùa thu và tiếng côn trùng lao xao khiến cô bức bối. Vậy nên trước khi anh kịp nói ra những lời đó, cô đã bẻ cành hoa và quay lại đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh. Cô mỉm cười nhẹ, rồi cẩn thận cài bông hoa như ngọn lửa đó lên cổ áo thêu chỉ vàng của anh. "Đi thôi, rồi cũng sẽ có người chăm sóc chúng."
Con rồng do dự trong tích tắc, mí mắt tựa như tấm rèm sắt hơi nheo lại, đánh giá bóng tối nóng rực xung quanh. Nó đương nhiên không bị đánh lừa, chưa từng dù chỉ một khắc. Đúng vậy, cô dụ nó vào trong hang động chật hẹp này, nhưng thì sao chứ? Nó nhìn xuống cô với vẻ khinh miệt, ánh nhìn chói mắt hệt như bộ lông vũ mà nó tự hào vậy. Cô không giống mẹ mình một chút nào, không giống cung thủ đã bắn vào cổ họng của nó vài chục năm trước, không giống người phụ nữ đã đày nó vào rừng sâu tăm tối như đuổi một con Alpaca, người phụ nữ đã đoạt đi niềm vui đơn giản tàn phá làng mạc người phàm của nó, người phụ nữ đáng để nó căm hận. Không, sinh vật non trẻ run rẩy này chỉ là tiếng vang yếu ớt của người phụ nữ đó, không thể chống lại móng vuốt sắc nhọn của nó, càng không thể chống lại vận mệnh tang thương đó. Việc tồn tại của cô như sự chế giễu đối với dòng máu của chính mình, cũng là sự sỉ nhục với dòng máu của tộc rồng cổ xưa. Là ý tưởng điên rồ gì khiến cô nghĩ đến việc dẫn nó đến đây? Chiêu trò trẻ con này chỉ mang đến cho cô cái chết mà thôi. Một mùi hương kỳ lạ thoang thoảng trong không khí, một suy nghĩ bất an thoảng qua trong đầu nó, nhưng rồi tan biến trong sự ngạo mạn.
Mở cánh cửa gỗ cũ kỹ, anh ngửi thấy mùi kỳ lạ thoang thoảng, như dầu hỏa, lại như củi khô. Anh không để tâm mà chỉ nắm tay và dẫn cô vào góc tối của nhà kho. Bất kể chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ dẫn cô tiến về phía trước. Anh thầm nghĩ rằng một ngày nào đó anh cũng sẽ dẫn dắt toàn bộ Hội Hoa Vũ giống như vậy. Anh bất giác liếc nhìn hộp sọ rồng khổng lồ treo lơ lửng trên trần nhà kho. Anh không nhớ ở đây có một vật như vậy, ít nhất là trước khi anh rời khỏi Hội Hoa Vũ vẫn chưa có, nhưng điều đó không quan trọng. Lianca và người thừa kế được chọn đều đã chết rồi, và người con gái thứ hai mềm yếu của bà không đủ sức để cai trị bộ tộc. Chỉ có anh, người đã đồng hành cùng cô con gái đó từ khi còn nhỏ và được Thánh Vương tin tưởng sâu sắc, mới xứng đáng dẫn dắt những con người khờ dại này hướng tới tương lai mà Thánh Vương đã vạch ra. Trưởng lão Nyamgondho không phản đối điều này vì anh cũng là người con của Hội Hoa Vũ. Sau đêm tân hôn, mọi sự phản đối sẽ bị dập tắt.
Trong im lặng, một ý niệm kỳ lạ bất chợt như một giấc mơ xa lạ vụt qua trong tâm trí cô. Cô nghĩ nếu chàng trai trẻ mà cô từng khao khát, người từng đồng hành bên cô, nếu anh chưa từng rời khỏi Hội Hoa Vũ và đi phục vụ Thánh Vương, mà ở lại chứng kiến cô trưởng thành, chứng kiến cảnh cô không còn cam chịu, liệu anh sẽ ngạc nhiên thích thú hay sẽ thất vọng? Đôi mắt rực lửa của dã thú trong bóng tối khóa chặt lấy cô. Mạch đập của nó hòa lẫn với từng nhịp thở của cô, khiến cả hai khó lòng phân biệt. Một động tác khó nhận thấy, một tia lửa men theo dây dẫn hướng về phía những thùng dầu gần đó. |
For cryo DPS