
![]() | Name | "Tequil Dũng Cảm" Có Chút Cũ Kỹ |
Type (Ingame) | Đạo Cụ Nhiệm Vụ | |
Family | Non-Codex Series, Non-Codex Lore Item | |
Rarity | ![]() ![]() ![]() | |
Description | "Tequil Dũng Cảm" Có Chút Cũ Kỹ. |
Item Story
![]() Câu chuyện này bắt nguồn từ một quá khứ hoang vu và xa xôi, khi đó nanh vuốt của núi non vẫn hướng về phía con người và thú vật, khát khao linh hồn của kẻ ngu muội dù là nhân loại hay phi nhân loại. Mọi người biết, vị thần trong núi không thích họ, nên nhất định phải tránh thật xa. Nhưng con người lại bị gió bão hoang dã ép buộc, không thể không cầu xin sự bảo vệ của hang đá để có thể vượt qua từng đêm dài. Nhưng hang đá cũng như núi đồi, đều yêu cầu thù lao bảo vệ từ những kẻ lang thang này. Vô số bộ lạc hoảng loạn lưu lạc ở nơi hoang dã, mất đi người thân và bạn bè. Tequil Dũng Cảm và người anh em Rimac hiền lành của mình, cũng được sinh ra từ một trong những bộ lạc này. Khi họ được sinh ra, trong và ngoài hang đá đều là đêm đen dài đằng đẵng khiến con người bất an, người trong bộ lạc ngồi vây quanh lửa trại bập bùng, nhưng không ai nhận được sự an ủi từ ánh sáng đó. Mọi người nghĩ: "Lửa này rồi cũng sẽ tắt đi, khi tắt đi cũng là lúc chúng ta đi đến đường cùng!" "Đêm đen còn bao lâu nữa? Tôi lạnh... tôi đói..." "Mau đến nào! Hãy mau để tôi bước vào màn đêm! Còn hơn phải chịu sự dày vò này." "Đứa trẻ đáng thương, ôi đứa trẻ đáng thương..." Tequil và Rimac lại không dùng tiếng khóc đau thương để tuyên bố sự ra đời của mình như những đứa trẻ khác. Tequil mở to mắt, nhìn thẳng vào nơi sâu thẳm của hang đá. Nanh vuốt của hang đá đã dùng mọi cách để dọa dẫm, nhưng ánh mắt của Tequil đã quét qua chúng như một phiến đá sắc bén. "Hắn nhìn thấy móng vuốt và nanh dài của chúng ta nhưng vẫn không sợ!" Quái vật ác độc thì thầm bất an, bất giác thu lại nanh độc và vuốt sắc của mình. Còn Rimac thì vung vẩy hai tay, cười khúc khích, tiếng cười tựa như những viên đá cuội chạm vào nhau trong dòng suối chảy, khiến những con người bất an trong bộ lạc bất giác ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười đó. Lúc này mọi người phát hiện, ngọn lửa tuy bập bùng, nhưng dường như vẫn cháy mãi, Rimac lại tiếp tục vung tay, vỗ vào đống củi bên cạnh. "Thêm lửa! Thêm lửa!" Tộc trưởng già như được đứa trẻ sơ sinh nhắc nhở, lớn tiếng kêu, đẩy nổi sợ hãi sắp nuốt chửng cả bộ lạc sang một bên. Mọi người đều đứng dậy, thêm củi vào đống lửa, rút ra thanh đao làm từ Đá Obsidian, giống với Tequil, họ hướng mắt về nơi sâu trong hang đá. Nanh vuốt của hang đá tuy phẫn nộ và oán hận, nhưng chúng biết, bàn tay cầm đao của những người này sẽ không buông lỏng, đôi mắt cũng sẽ không nhắm lại. Nỗi sợ hãi đã bị gạt bỏ, cái chết đành phải rút lui. Cho đến khi mặt trời mọc, hai anh em mới chịu nhắm mắt, say giấc trong vòng tay của mẹ. Người của bộ lạc rời khỏi hang, họ lại sống sót thêm một ngày. Và nhóm người đã gạt bỏ nỗi sợ đó, họ sẽ còn sống thêm vô số ngày nữa. Nhưng sự thất bại của nanh vuốt ác độc, đã khiến chủ nhân Coatlicue của chúng phải chú ý đến. Ma vương có tên Coatlicue này tự xưng là mẹ của vùng đất u ám, chủ nhân của hàng triệu hang đá. Thạch nhũ trong hang là răng của bà, ngọn gió lạnh giá và ướt át là lưỡi của bà, mỗi khi bà thức giấc, đều phải nuốt chửng mười ngàn linh hồn sống mới thỏa mãn, trước Tequil và Rimac chưa từng có ai thoát khỏi móng vuốt của bà. Người mẹ của đất tự cảm thấy xấu hổ mà vung tay và roi đá, quất lên những con ác thú đang rụt người bên cạnh. "Đi! Đi ngay! Hãy đi chuộc tội cho sự thất bại đáng xấu hổ của các ngươi! Bắt lấy người phàm ngu ngốc đó, để lấp đầy bụng ta!" Nhưng những con người đã nhìn thấy nỗi sợ bị đánh bại, vẫn sẽ luôn ghi nhớ cách để đẩy lùi sợ hãi. Họ đã định cư dưới chân núi, mài nhọn cọc gỗ, nhóm lửa, và để những chiến binh giỏi nhất cầm những thanh đao sắc bén nhất, bảo vệ phía sau cọc gỗ. Ánh mắt của họ nhìn chằm chằm vào vùng hoang dã bên ngoài ánh lửa, không rời mắt một giây nào. Dưới đao và lửa, đám nanh vuốt của Coatlicue nếm trải cảm giác bại trận hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, chúng chỉ có thể cuộn mình trong bóng tối, không dám đến gần ánh lửa. Ngọn lửa trong lòng mọi người bùng lên, họ bắt đầu bàn đến chiến thắng, ánh sáng và đường cùng của rắn độc. Họ tin tưởng vào Tequil và Rimac. Cặp anh em này nhất định có thể tiếp tục duy trì ánh sáng và sức nóng. Tequil và Rimac cũng nghĩ vậy, họ mài giáo dài và đao kiếm, chuẩn bị đánh đuổi ma vương độc ác đến đường cùng. Nhưng người mẹ của đất căm hận bộ lạc này sẽ không dễ dàng từ bỏ. Bà lấy bùn đất ở nơi sâu nhất trong hang động, nặn ra một con rắn, lại lấy mắt của mình, khảm vào hốc mắt của con rắn đó. "Là đứa trẻ đó khiến các ngươi chứng kiến ánh lửa, vậy thì ta sẽ nuốt chửng đôi mắt của hắn." Vào một buổi chiều tà, mặt trời vừa lặn, màn đêm dần bao phủ bầu trời, trăng sao còn chưa tỏa sáng. Con rắn đến bên ngoài bộ lạc, cắn chết một con thỏ, chui vào trong thân thể của nó, nằm dài trên mặt đất. Rimac ra ngoài hái thuốc trở về phát hiện con thỏ này, cũng thấy vết thương trên người nó. Đứa trẻ hiền lành không do dự đặt đuốc xuống, lấy thảo dược ra nhai nhuyễn, đang định đắp lên cơ thể con thỏ, thì con rắn đại diện cho người mẹ của đất chui ra từ vết thương, cất lên tiếng cười quỷ dị: "Haha, loài người vô tri! Loài người ngu ngốc! Chỉ một con thỏ hèn mọn mà đổi lấy được mạng của ngươi!" Rimac chưa kịp lấy lại đuốc, con rắn đã cắn vào cổ của Rimac, rồi chui vào cơ thể anh, tóm gọn trái tim và linh hồn của anh trong tay. Sau Rimac, đến lượt những hộ vệ thiếu đề phòng đã bị người mẹ của đất mưu hại. Họ cũng chào hỏi với Rimac hái thuốc trở về như mọi khi, nhưng lại bị con rắn ác độc đâm xuyên qua tim rồi ngã xuống. Lửa trong bộ lạc đều lụi tắt, trong màn đêm tĩnh mịch, cái chết và nỗi sợ hãi một lần nữa kéo đến. Người mẹ của đất nhả con rắn ra, cất lời qua cái miệng mang nanh độc: "Nhìn đi! Nhìn đi! Loài người ngu dốt ảo tưởng, các ngươi đều nên quỳ xuống trong cát bụi!" Nhưng tiếng va đập của đá đã ngắt lời bà ta, Tequil vốn đang mài vũ khí đưa cao thanh đao Đá Obsidian trong tay, dùng nó đánh ra tia lửa, đốt cháy lều trại. Anh đưa cao thanh đao, mạnh mẽ xông về phía trước, chém về phía kẻ đại diện cho người mẹ của đất. Lưỡi dao nóng rực dễ dàng chém đứt con rắn độc nặn từ bùn đất. Tequil đang định chém tiếp, thì thấy đôi mắt người anh em của mình, và máu trên tay người ấy. Chỉ trong một tích tắc, con rắn bị thiêu đốt đó thoát được, nó suýt nữa bị ngọn lửa thiêu rụi, con mắt thuộc về người mẹ của đất cũng suýt nữa bị đốt thành tro bụi. Bộ lạc đã bị hủy diệt, không còn khả năng chống lại ta nữa rồi. Người mẹ của đất vừa an ủi bản thân, vừa mau chóng rút lui vào màn đêm. Tequil muốn gọi lớn tên người anh em của mình, nhưng lại bị khói bụi từ ngọn lửa bóp nghẹt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Rimac biến mất trong đêm. Khi màn đêm cuối cùng cũng qua đi, Tequil đứng trong đống đổ nát biết rằng, những người còn sống sót của bộ lạc không thể tiếp tục ở đây. Anh chôn sự mơ hồ và đau khổ vào sâu trong lòng, dẫn theo mọi người một lần nữa bắt đầu cuộc hành trình. Họ vượt qua vô vàn ngọn núi và hẻm núi, trốn tránh mãnh thú và sâu độc. Suốt đoạn đường, Tequil không còn dám nhắm mắt, cũng không dám buông lỏng đao và đuốc trong tay. Cuối cùng, khi đến bên cạnh một ngọn núi lửa tĩnh lặng, họ tìm được một bộ lạc đồng ý thu nhận mình. Khi nhìn thấy người cuối cùng trong bộ lạc ngủ yên dưới sự sắp xếp của Shaman già, Tequil mới được thả lỏng, lập tức ngã vật ra đất. Khi anh tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một hang đá nóng rực, dung nham xung quanh lên xuống bất định, tựa như hơi thở chậm rãi của dãy núi. Khi anh đứng dậy, dung nham cũng sôi lên, âm thanh vang vọng từ bốn phương tám hướng: "Ngươi đừng đi tìm anh em của mình nữa, người đó đã bị rắn độc gian xảo nuốt chửng đôi mắt rồi." "Nhưng tôi phải cứu Rimac, phải săn đuổi con rắn độc đó!" Lời nói của anh vang vọng trong hang đá, nữ thần của núi và lửa lại im lặng chẳng đáp lời. Tequil cầu nguyện với nữ thần núi và lửa: "Hãy để tên người anh em của tôi được lưu truyền mãi, tôi nguyện dâng hiến trái tim và máu thịt để đánh đổi!" Hang đá vang vọng, nữ thần đã đưa ra lời đáp. Nữ thần đáp: "Ta nghe được lời của ngươi. Nhưng anh em của ngươi đã không còn là huyết thống của ngươi nữa, tên của người đó đã rơi vào sâu thẳm." Tequil ngẩng đầu, cầu nguyện với nữ thần: "Hãy để máu của tôi hóa thành lửa, cho đến khi trái tim tôi có thể soi sáng đến nơi sâu thẳm. Trước khi dòng máu cạn khô, tôi sẽ đưa người anh em của mình trở về." "Hãy để máu của tôi hóa thành lửa, cho đến khi linh hồn tôi có thể thiêu chết con rắn độc đó. Trước khi dòng máu cạn khô, tôi sẽ chém đầu con rắn độc đó xuống." Khi Tequil lần nữa tỉnh lại, Shaman già trong bộ lạc đưa cho anh một thanh đao mới, lại cho anh lương khô và nước. Cuối cùng, Shaman già nắm lấy vai anh, chúc phúc anh: "Nguyện cho ngọn lửa của cậu có thể đốt cạn nọc độc của con rắn đó." Tequil lần nữa khởi hành, anh có sức lực vô tận, cũng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, dòng máu nóng rực như dung nham. Anh vượt qua thảo nguyên, núi tuyết, thung lũng sâu thẳm và núi cao. Nữ thần của núi và lửa dùng đất đá và vách núi chỉ đường cho anh, để Tequil tiến bước mà không hề do dự. Khi anh gặp lại anh em của mình, người mẹ của đất vẫn đang dùng thân thể và giọng nói của Rimac để cười nhạo anh, nhưng khi móng vuốt của bà đâm xuyên ngực Tequil, anh vẫn không hề hấn gì, còn xương cốt của bà ta lại bị máu nóng nung chảy. Tequil nhìn chằm chằm vào ma vương ác độc, thét lớn: "Người anh em của ta là người hiền lành, chắc chắn sẽ có thể khiến mảnh đất này trở nên tốt đẹp hơn." "Nhưng ngươi lại dùng chất độc để sỉ nhục, che đi đức tính của Rimac, còn mưu hại những người vô tội tin tưởng đức tính này!" "Đi chết đi! Đồ sâu độc bỉ ổi! Chết ở đây đi!" Tequil lớn tiếng gầm lên, máu của anh văng lên thanh đao bằng Đá Obsidian, chốc lát nung đỏ cả thanh đao. Người mẹ của đất sợ hãi nhìn vỏ bọc, xương cốt và linh hồn đều bị lưỡi đao xé toạc. Bà ta muốn kêu lên thành tiếng, gọi tất cả nanh vuốt có thể gọi đến để xé nát từng tấc da thịt của Tequil. Nhưng bà ta lại phát hiện mình không thể cất tiếng. Trong ánh lửa, một linh hồn trầm lắng chợt thức tỉnh từ cơ thể vốn thuộc về người đó. Linh hồn đó nói với người anh em của mình: "Em không muốn máu của anh bị thiêu rụi, nhưng em đã nhìn thấy trái tim của anh, hãy nhớ tên em nhé, người anh em. Chỉ cần nhớ được, thì em sẽ ở đó chưa từng rời đi." Ngọn lửa rực cháy cuốn qua mọi ngóc ngách của hang đá lạnh lẽo, tất cả sâu độc đều chết sạch, tất cả âm mưu quỷ kế, bỉ ổi ác độc, cũng đều bị đốt sạch. Khi giọt máu cuối cùng của Tequil sắp cháy cạn, đỉnh hang bắt đầu rung chuyển, tạo ra một khe nứt lớn, một viên đá quý rơi xuống, lấp vào vết thương của anh. Nữ thần của núi và lửa lại nói, âm thanh vang vọng giữa vách đá: "Ngươi còn một giọt máu, hãy trở về đi, trở về trong bộ lạc, đây là nguyện vọng từ người anh em của ngươi, ta đồng ý giúp người đó thực hiện." Vào một đêm nọ, Shaman già chờ đợi ngày này qua ngày khác bên ngoài bộ lạc đã đứng dậy, chào đón Tequil trở về. Nhưng Tequil lại từ chối nước, lương thực và những lời hò reo, chỉ nói: "Con rắn độc đó đã chết, tôi đã chiến thắng. Nhưng tôi cũng sẽ rời đi cùng người anh em của mình." Anh ấy gỡ viên đá quý trên ngực xuống, đặt trên ngọn đuốc, tiến đến ngọn núi lửa tĩnh lặng ấy. "Tôi còn một giọt máu. Nhưng giọt máu này không dành cho bản thân tôi, nó tồn tại vì công lý và chính nghĩa, vì người hiền lành và dũng sĩ." "Hãy dùng nó để thắp lửa, ngọn lửa này sẽ không bao giờ tắt." Nói xong, Tequil Dũng Cảm bước vào trong ngọn núi lửa tĩnh lặng đó. Mặt đất rung chuyển bởi trái tim và dòng máu của anh, trái tim núi lửa bắt đầu đập, dung nham nóng bỏng bắt đầu chảy trở lại. Ngọn núi lửa này sống lại, giống như lòng dũng cảm của từng bộ lạc vậy. |
Phys Yelan finally