Bản Thảo Chưa Hoàn Thành

Bản Thảo Chưa Hoàn Thành
Bản Thảo Chưa Hoàn ThànhNameBản Thảo Chưa Hoàn Thành
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyNon-Codex Series, Non-Codex Lore Item
RarityRaritystr
Description???

Item Story

Rất lâu rất lâu về trước, khi mà trong núi còn chứa đầy khoáng thạch quý hiếm, trời sao còn nối dài như rắn, giấc mơ trong đêm vẫn còn rực rỡ sắc màu...
Có một quý cô chồn trắng (hay chuột trắng? Thỏ trắng? Kệ đi, sau này quyết định vậy!) sống trong một thị trấn trù phú và bình yên, hàng xóm và bạn bè đều gọi cô là "Bông Tuyết" (tên thật của cô ấy là gì nhỉ... cái này cũng nghĩ sau vậy!).
Lớp lông trắng muốt của Bông Tuyết giống như tuyết phủ trên đỉnh núi quanh năm không tan, không một gợn sắc hỗn tạp. Đôi mắt của cô như đốm sáng lấp lánh giữa màn đêm tĩnh lặng. Giọng của cô trong trẻo lại thanh thoát, giống như một đôi tay vô hình lướt trên nhạc cụ thanh tao, lại vừa giống ai đó đang rót rượu nho màu vàng nhạt vào ly...
Người trong thị trấn mỗi ngày đều muốn được gặp cô, dù chỉ là để chào hỏi đơn giản đi nữa.
Nhưng Bông Tuyết lại dần đánh mất chính mình trong những lời tán dương của mọi người và ánh sáng phản chiếu của châu báu hoa lệ... Thậm chí từ bỏ cả tên thật của mình. (A ha! Vấn đề được giải quyết rồi!)
"Quà gặp mặt đâu?" Bông Tuyết thậm chí không buồn mở hết cửa, chỉ có chiếc vòng tay bảo thạch đỏ thẳm trên cổ tay mảnh khảnh, tỏa ra ánh sáng lấp lánh xuyên qua khe cửa.
"Cái này..." Người đến lộ vẻ khó xử.
Chỉ nghe "ầm" một tiếng, cửa nhà lần nữa đóng lại.
Quý cô Bông Tuyết trắng muốt, cao quý và được tôn sùng ấy lại quay trở về trước bàn trang điểm, chờ đợi người theo đuổi có "thành ý" tiếp theo.
Cô mơ ước tìm cho mình một người chồng như ý.
Nhưng người có thể lấy cô, trước hết phải sở hữu kho báu quý giá nhất thế gian...

Hôm đó, một quý ngài mèo phiêu bạt bên ngoài đã đến với thị trấn. Anh ấy đến từ vương quốc phương bắc xa xôi, mang một bộ lông dài và dày, vừa nhìn đã biết được chăm sóc kỹ lưỡng, thậm chí quá kỹ lưỡng, đến mức khi lại gần có thể ngửi thấy bữa ăn ngon trước đó của anh ấy (mèo của tôi thì đang ngồi liếm lông.... toàn mùi cá tanh...). Trong đôi mắt màu xanh ngọc của anh ẩn giấu trí tuệ mà người thường khó lòng chạm tới.
Cư dân thị trấn nhiệt tình đón tiếp vị lữ khách này. Sau khi uống vài ba ly rượu lúa mạch, anh ấy đã nghe ngóng được hết thông tin trong thị trấn, còn nghe được hơn năm dự đoán khác nhau về thời tiết ngày mai.
Trong những điều này, đối tượng mà anh hứng thú nhất vẫn là cô nàng Bông Tuyết đó.
"Có thể gặp được quý cô xinh đẹp này ở đâu nhỉ?"
"Haiz, tôi khuyên anh đừng nghĩ tới thì hơn."
"Tại sao vậy?"
"Tiểu thư Bông Tuyết yêu thích những báu vật quý hiếm, hai năm gần đây ngày càng kén chọn... Nếu không có gia tài kếch xù, thì nên sớm từ bỏ đi, khuyên vậy là muốn tốt cho anh đấy."
Đôi mắt xanh của quý ngài mèo khẽ nhấp nháy.

Cốc cốc cốc.
Ngài mèo gõ cửa nhà Bông Tuyết. Căn nhà khá nhỏ.
"Quà gặp mặt?"
...Khe cửa hé mở, một ánh nhìn bơ phờ hướng về quý ngài mèo mà đánh giá.
"Đương nhiên rồi. Quý cô Bông Tuyết tôn kính, tôi đã chuẩn bị cho cô một món quà long trọng, tin chắc sẽ tăng thêm phần xinh đẹp cho dung mạo tuyệt trần của cô. Chuỗi vòng này được khảm mã não phương bắc, trân châu biển nam, hổ phách tây phương, là báu vật của gia tộc tôi. Tôi được trưởng lão ủy thác chu du khắp thế giới, chính là để tìm ra người xinh đẹp, tôn quý nhất thế gian này. Có thể gặp được cô là niềm vinh dự của tôi, quý cô Bông Tuyết. Tôi tin cô chính là người định mệnh mà tôi cần tìm, xin hãy nhận lấy nó."
Màu sắc cuốn hút tràn qua khe cửa, chuỗi vòng cổ xa hoa phản chiếu khiến cho đôi mắt của Bông Tuyết sáng lấp lánh.
"Trông cũng không tệ, có lẽ xứng với tôi đấy." Bông Tuyết đắc ý nói.
"Sau khi gặp được cô, tôi lại cho rằng vẻ đẹp không gì sánh bằng của cô sẽ khiến cho tất cả đồ trang sức trở nên ảm đạm. Nhưng vẫn xin cho phép tôi đeo nó giúp cô." Quý ngài mèo chân thành cúi người, tiến về phía trước một bước, suýt chút nữa kẹt giữa khe cửa.
"Tôi sẽ tiến hành nghi thức chúc phúc và cầu nguyện cho cô, để món quà này sẽ luôn tỏa sáng như ánh trăng sau khi tôi rời đi."
"Xin mời."
Bông Tuyết chìm đắm trong những lời khen, để lộ phần gáy thướt tha của mình...
...
Từ đó về sau, không còn ai thấy quý cô Bông Tuyết nữa.
Có người nói rằng cô đã chán ngán cuộc sống bình thản vô vị của thị trấn nhỏ, một mình bước vào hành trình tìm kiếm kho báu...
Lại có người nói cô đã tìm được người chồng như mình mong ước, có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc cùng quý ngài mèo đến từ phương xa.
Vì có người khi lướt ngang qua quý ngài mèo đang trên đường ra khỏi thị trấn, đã ngửi được mùi nước hoa tao nhã của quý cô Bông Tuyết trên người anh.

(Hmm... câu chuyện này hình như không phù hợp với trẻ em lắm nhỉ? Để suy nghĩ thêm nào...)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton