Ma Nữ Nhỏ Và Ngọn Lửa Bất Diệt VI

Ma Nữ Nhỏ Và Ngọn Lửa Bất Diệt VI
Ma Nữ Nhỏ Và Ngọn Lửa Bất Diệt VINameMa Nữ Nhỏ Và Ngọn Lửa Bất Diệt VI
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, loc_fam_book_family_1051
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
Description"Lúc này thực sự vẫn cần phải viết thứ này sao?" "Hãy để tôi viết, cơ hội trở về thế giới này cũng hiếm có lắm. Alice nhất định cũng nghĩ như vậy: Nếu không tiếp tục thì mọi thứ ta bắt đầu sẽ là vô nghĩa."

Item Story

Tiểu ma nữ vội vàng trở về chỗ của giáo viên, cô muốn trực tiếp chất vấn giáo viên tại sao lại kết thúc cuộc thi và không để cô trở thành ma nữ. Cô còn muốn ném đồ đạc ngay trước mặt giáo viên, đương nhiên sẽ là những món chắc chắn khó bị hỏng, và bản thân cô cũng có thể cầm lên được. Đương nhiên cô cũng sẽ chú ý tránh ném trúng tách trà mà giáo viên thích nhất. Tất nhiên nếu tình huống bắt buộc, cô có thể ném bể tách trà mà mình thích thứ nhì để nhấn mạnh về độ nghiêm trọng của sự việc. Vì tách trà đó do cô tự mua, không phải của bạn bè tặng. Cô luôn xem trọng những món quà của bạn bè tặng như chính người bạn đó vậy, nên tuyệt đối không được manh động.

"Octavia trở về rồi, em đi ôn lại chuyện cũ đi."
...Nhưng khi gặp lại nhau, người giáo viên chỉ bình thản nói một câu như vậy. Tất cả cảm xúc sắp bùng nổ mà tiểu ma nữ đã tích tụ, ấp ủ, phát tác, lên kế hoạch, diễn tập vô số lần, đều đã biến mất trong giờ phút này.
Octavia là bạn tốt của tiểu ma nữ, cũng là bạn tốt của ma nữ già trong truyền thuyết. Quê hương của cô ấy bị hủy diệt, bản thân lại không có dũng khí để chống lại, nên đã sống cuộc sống lưu lạc mãi mãi.
Cô ấy từng nhìn thấy nhiều thế giới, cũng từng kể cho tiểu ma nữ nghe nhiều chuyện về bầu trời ở bên kia bầu trời.

"Cả vũ trụ đều sắp chết đi. Không lâu trước đây nó vừa đạt được đỉnh cao, tiếp theo đây sẽ sớm tụt dốc thôi." - Octavia đang ngồi trong khu vườn ngập tràn ánh nắng, rót trà vào tách của mình và tách trà yêu thích nhất của tiểu ma nữ.
Tiểu ma nữ kéo ghế ra và ngồi xuống. "Cô trở về đột ngột quá, chúng tôi còn chưa kịp chuẩn bị ghế cho cô. Chiếc ghế cô đang ngồi là của ma nữ già đúng không."
"Rất nhiều ngôi sao trong vũ trụ cũng đã vụt tắt rồi. Tôi cũng không biết còn bao nhiêu thời gian nữa." - Octavia nói. "Nên tôi muốn quay về thăm mọi người."
"Vì cô trở về nói với các giáo viên chuyện này, nên họ mới dừng tất cả thí luyện của ma nữ sao?" - tiểu ma nữ hỏi.
"Có lẽ thế, trong một thế giới như vậy, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ trở nên vô nghĩa. Cô không nhất thiết phải trở thành ma nữ nữa."
"Vậy thì tôi sẽ không giận thầy tôi nữa." - tiểu ma nữ nói.
"Vậy cô sẽ giận tôi chứ? Tôi hại cô mất đi cơ hội trở thành ma nữ rồi." - O nói.
"Nếu lần này cô đi rồi không trở lại nữa, thì tôi sẽ giận đấy." - Tiểu ma nữ nói. "Tôi sẽ đến phòng ngủ mang ghế của cô ra đây ngay."
"Tôi ngồi ghế của ma nữ già chẳng phải là được rồi sao. Người đó đã già rồi, sẽ không thể ngồi dậy nữa."
"Không được, vì ghế của ma nữ già thuộc về ma nữ già, còn ghế của cô thuộc về cô." - Tiểu ma nữ nghiêm túc nói về lý luận của mình. "Mỗi chiếc ghế thuộc về một người, cho dù người đó không ở đây, thì ký ức của họ vẫn còn ngồi trên đó. Cho nên nhất định phải ngồi đúng ghế."
Octavia cười một cách bất lực.

Để tạ lỗi vì đã cản trở tiểu ma nữ trở thành ma nữ, nên Octavia đã cho tiểu ma nữ biết một thông tin:
Cho nên
"'Ngọn lửa bất diệt' thực sự tồn tại, nó nằm ở..."

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton