Nhà Du Hành Thời Gian III

Nhà Du Hành Thời Gian III
Nhà Du Hành Thời Gian IIINameNhà Du Hành Thời Gian III
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Nhà Du Hành Thời Gian
RarityRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionTiểu thuyết khoa học viễn tưởng Fontaine do tờ báo Chim Hơi Nước xuất bản, kể câu chuyện về chuyến du hành của một vị kỹ sư sử dụng cỗ máy thời gian.

Table of Content
Item Story
Obtained From
Gallery

Item Story

Đó là một tảng đá hình vuông, mỗi cạnh mỗi góc đều khắc bảy cụm chữ đối xứng - Đó thật sự không phải chữ viết của Remuria, mà là loại văn tự hiện tại chúng ta đang dùng. Mặc kệ là dùng cách thức nào, đọc từ góc độ nào đi nữa, tin tức trên đó đều chỉ có một: Một câu đố được thiết kế tinh vi, liên quan đến chó, cỏ gia súc, chim thương linh, mưa mùa hè, tiếng hát của hoa tường vi, những đường vằn của hổ lông dài, thứ tự của hoa văn trên nham thạch. Tôi xưa nay rất thích giải câu đố, nhưng dù là vậy, câu đố tuần hoàn vô hạn này vẫn khiến tôi có cảm giác hoang mang mù mịt. Không biết tại sao, tôi nhận ra mình nhất định phải giải bằng được câu đố này, mặc kệ phải trả giá lớn cỡ nào. Tôi mất nửa năm, cùng Aidia giải nó. Mấu chốt giải đố nằm ở tên của một nô lệ đã chết ba mươi năm trước, và đáp án lại ám chỉ một ngày, ngày đế quốc sẽ bị tiêu diệt vào mấy trăm năm sau.

Tôi tạm biệt Aidia, leo lên cỗ máy thời gian đi đến ngày đó, mong rằng có thể tìm ra bí mật ẩn giấu phía sau tảng đá nọ. Ở đó, tôi gặp được vài Thợ Săn Marechaussee, bọn họ đã cho tôi xem một tảng đá khác. Trên tảng đá kia cũng khắc 49 chữ đối xứng, những dòng chữ kia cũng gộp lại thành một câu đố khác, đáp án lần này cũng là một ngày nào đó của tương lai xa xôi hơn.

Tôi đi theo chỉ dẫn của những tảng đá này, lướt qua từng quá khứ và tương lai, cứ lặp đi lặp lại như thế suốt 13 lần. Câu đố trên các tảng đá ngày một khó giải hơn. Trong đó có manh mối giải một câu đố nằm trong một quyển tiểu thuyết tình yêu ba xu xuất bản vào 300 năm sau, chữ thứ 5 trên trang 37 trong quyển sách ấy, ghép chung với tên đầy đủ của một viên sĩ quan mang số hiệu 375 của Sảnh Chấp Pháp ở 375 năm trước mới ra được đáp án hoàn chỉnh. Manh mối giải một câu đố khác lại đến từ một loại hoa nở ở mấy ngàn năm sau, tôi không biết tên của loài hoa này, nhụy của nó rất kỳ lạ. Có lẽ là một loại cẩm quỳ, tôi không dám chắc lắm, loại hoa kia dùng tiếng hót của chim sơn ca làm dinh dưỡng, nên một trong số các manh mối chính là số lượng xương ức của chim sơn ca sống ở thời kỳ Remuria. Lời giải được tạo thành như thế đấy.

Tảng đá cuối cùng đến từ một phòng trưng bày ngầm ở viện bảo tàng Basil Elton, bên trên không có chữ nào khác, chỉ có một con số: 0.

Tôi không biết rốt cuộc lúc đó mình nghĩ gì nữa, thiết lập điểm đến thành "0" là cách làm khá điên rồ, nhưng tôi vẫn nhập nó vào và kéo cần điều khiển. Không biết đã qua bao lâu, cỗ máy dừng lại. Tôi mới ý thức được mình đang lơ lửng trên một vùng biển bao la, không có sóng vỗ, cũng không có gợn sóng lăn tăn, bởi vì đến cả gió cũng không tồn tại. Bầu trời trên cao không phải màu xanh lam, mà là một màu đỏ đậm không thể diễn tả bằng lời, vô số ánh sao xa xôi le lói tô điểm trên nền trời đỏ rực, giống như sương muối phủ trên bờ biển.

Tôi nhìn mặt biển nguyên sơ, cứ như thế suốt mấy phút, tôi mới nhận ra dường như dưới mặt biển yên bình có ẩn chứa thứ gì đó. Đó là Palais Mermonia vốn không nên tồn tại ở đây.

Cũng chính lúc này, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình, Neven Ciric, giọng nói kia gọi. Tôi quay đầu lại, giống như nhìn vào gương, một người có diện mạo giống hệt mình đang nhìn thẳng vào tôi, cũng giống như tôi đang nhìn người đó vậy.

"Neven Ciric," - Người đó tiếp tục nói. "Anh muốn chinh phục thời gian. Không ai có thể chinh phục được thời gian cả."

"Là anh đã để lại những câu đố ấy sao?"

"Là anh đã để lại những câu đố ấy," - Người đó lặp lại câu hỏi của tôi, giống như đây chính là câu trả lời cho câu hỏi đó. "Những câu đố ấy là một phần của thời gian, từng câu từng chữ trên đó cũng chính là bản thân thời gian."

"Vậy nên, đáp án cuối cùng của thời gian là 0."

"0 không phải đáp án, mà là một câu đố khác, vì đáp án sẽ không xuất hiện trong các câu đố," - Người đó nói. "Đáp án của thời gian là chiếc gương. Hai mặt gương đối diện với nhau. Vô số những cuộc chia ly, hội ngộ, đối chiếu song song tạo thành một thứ gọi là ảo giác thời gian, chưa từng có quá khứ, cũng chẳng có tương lai, bởi vì quá khứ chính là tương lai. Khi anh đứng ở vị trí thời gian 0, nhìn theo khe hở ở giữa hai mặt kính, tất cả đường ánh sáng đều chiếu vào cùng một mặt phẳng, không có bất kỳ ánh sáng nào có thể thoát khỏi đó. Palais Mermonia đã chìm từ trước khi được xây dựng, mà Palais Mermonia bị chìm cũng sẽ được xây dựng một lần nữa. Nụ cười, nỗi buồn, nước mắt và cả cái chết cuối cùng sẽ tái diễn vô số lần, bởi vì đây chính là bản chất của tấm gương. Anh mãi mãi cũng không thể nào chinh phục được thời gian, cũng như anh không cách nào với tay bắt được cái bóng của mình vậy."

Có lẽ vì hoảng sợ, cũng có thể là vì cơn cuồng loạn nhất thời. Khi người đó vừa dứt lời, tôi đã rút cây súng dùng để phòng thân ra, hướng thẳng vào đầu người đó mà bóp cò.

Căn phòng lặng ngắt như tờ.

"Tôi không mong chờ mọi người có thể tin lời tôi nói," - Ciric đứng dậy, liếc nhìn chúng tôi. "Cứ xem như tôi mê sảng nói bừa để khỏa lấp nỗi xấu hổ vì không thể chế tạo ra cỗ máy thời gian đi, coi nó như một câu chuyện hoang đường sứt sẹo, một giấc mộng được sinh ra từ vọng tưởng viển vông đơn thuần đi. Vậy... Xin lỗi vì không thể tiếp tục được nữa, hỡi các quý cô và quý ông, tôi phải lên đường để lại câu đố cho bản thân trong tương lai đây."

Sau đó, tôi không bao giờ gặp lại Ciric Neven nữa.

Obtained From

Shop

Name
Hubel Shop
items per Page
PrevNext

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton