Truyện Cổ Tích Ngỗng Cánh Tuyết III

Truyện Cổ Tích Ngỗng Cánh Tuyết III
Truyện Cổ Tích Ngỗng Cánh Tuyết IIINameTruyện Cổ Tích Ngỗng Cánh Tuyết III
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Truyện Cổ Tích Ngỗng Cánh Tuyết
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionTruyện cổ tích thịnh hành ở Fontaine. Phần bìa tinh xảo từng khiến rất nhiều đứa trẻ tưởng lầm rằng cuốn truyện này thực sự được viết bởi Phu Nhân Ngỗng Cánh Tuyết hiền từ trong truyền thuyết.

Table of Content
Item Story
Obtained From
Gallery

Item Story

Quý Ngài Cáo và Hiến Binh Dây Cót

Ngày xửa ngày xưa, Quý Ngài Cáo và Hiến Binh Dây Cót là đôi bạn thân thiết.
Quý Ngài Cáo là một tên trộm, còn Hiến Binh Dây Cót thì là một hiến binh đúng như tên gọi.
Tất nhiên, đó đã là chuyện từ rất lâu rất lâu rồi, nhưng bây giờ họ vẫn là một đôi bạn thân, dù công việc, chức vụ, địa vị xã hội có thay đổi thì tình bạn của họ cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
Từ trước đến nay, trong lòng Hiến Binh Dây Cót luôn có một nỗi lo, tuổi càng cao, máy móc càng cũ, nỗi lo càng ngày càng lớn như một quả bóng bay, càng nặng trĩu như heo con đủ tháng, như cái đuôi lông to ngày càng thưa thớt của Quý Ngài Cáo, khiến người ta khó chịu một cách kỳ lạ.

Hiến Binh Dây Cót tâm sự nỗi buồn phiền với người bạn tốt Quý Ngài Cáo: "Tôi đã sống quá lâu, chứng kiến và nói lời chia tay quá nhiều người, vô số lần nghe những câu chuyện vui, cũng không ít lần nghe những câu chuyện buồn... Dù có là cỗ máy chạy bằng dây cót, tôi cũng không dễ dàng quên được."
Quý Ngài Cáo đương nhiên hiểu được nỗi trăn trở của người bạn già nên đề nghị: "Nếu sống lâu mà chỉ quên lãng, tê dại thì thà dùng cái chết để chứng minh mình còn sống."
"Nhưng mà, ông bạn già lông xù của tôi," Hiến Binh Dây Cót cởi chiếc mũ hợp kim xuống và thở dài, "trong vụ cướp lớn cách đây đã lâu, chẳng phải anh đã cướp 'cái chết' khỏi bàn trang điểm của Tiểu Thư Cóc sao? Anh đã gây ra một vụ lộn xộn lớn đến mức gần như khiến tất cả sinh vật sống trên thế giới quên đi cái chết."
Chúng ta đều biết, người đại diện của cái chết là Tiểu Thư Cóc, cô là nữ hoàng của mọi sinh vật xấu xí, lạnh lùng và khó ưa nhưng đồng thời cũng là người nắm giữ viên ngọc đẹp và thờ ơ nhất, đó là "cái chết".

"Haiz, lúc đó tôi còn trẻ, tôi điên cuồng theo đuổi Tiểu Thư Sói, chỉ muốn dành tặng những món trang sức quý giá đấu giá được cho cô ấy..."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi đã thành công, cô ấy đã chết."
"Cái chết" tuột khỏi tay Tiểu Thư Sói, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, các mảnh vỡ tan vào lòng đất và biến mất. Thế là, mọi người trên trái đất đều trở lại cái chết bình thường, những người đáng chết đều phải chết, nhưng Quý Ngài Cáo lại không may bị lỡ cuộc hành quyết của chính mình và sống sót.

"Nếu cái chết vẫn còn tồn tại trên thế giới này, vậy thì chúng ta hãy đi khắp thế giới để tìm kiếm nó!" Thế là, Quý Ngài Cáo nắm lấy bàn tay robot lạnh lẽo của bạn mình, rời khỏi quê nhà và đi khắp mọi nơi để tìm cái chết.
Họ cứ đi và đi, cho đến khi bộ lông đỏ xinh đẹp của Quý Ngài Cáo chuyển sang màu trắng, và khi huy hiệu hiến binh kiêu hãnh của Hiến Binh Dây Cót rỉ sét, cuối cùng họ cũng đến được quê hương của Tiểu Thư Cóc.

"Tiểu Thư Cóc, Tiểu Thư Cóc." Hiến Binh Dây Cót gõ cửa.
Tiểu Thư Cóc từ từ mở cửa và chìa một bàn tay đầy sẹo và ghẻ lở ra.
"Tiểu Thư Cóc xinh đẹp, chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã mạo phạm lần nữa, nhưng bạn thân của tôi đang rất đau đớn và chỉ có cô mới có thể chữa trị cho cậu ấy." Quý Ngài Cáo cởi mũ, khiêm tốn nói.
"Tất nhiên Tiểu Thư Cóc biết mình xinh đẹp nhường nào," một giọng nói khàn khàn phát ra từ ngôi nhà xiêu vẹo, "bạn của ngươi không thể tự tìm đến cái chết được."
"Sinh mạng không phải trà, cái chết cũng không phải đường. Nước suối trong lành mãi mãi không thể phân biệt được, nhưng với trái tim máy móc và chiếc lưỡi máy móc của ngươi, và đã nếm đi nếm lại hương vị của chúng..." Cô Cóc mở tấm khăn liệm chạm khắc, lộ ra viên bảo thạch lạnh lẽo của "cái chết", đưa tay ra mời Hiến Binh Dây Cót. "Nào, Hiến Binh trẻ tuổi, đến đây nào, con trai... Ai cũng sẽ trải qua thử thách nhưng đừng dễ dàng khuất phục, đứa trẻ mạnh mẽ..."
"Lũ giòi của ta không thể ăn thịt ngươi, rêu của ta không thể bám vào ngươi. Dù đối phương là tuổi tác hay trách nhiệm, nỗi buồn hay sự chán nản... cũng đừng dễ dàng nhượng bộ, con trai của ta."
Nói rồi, Tiểu Thư Cóc nhẹ nhàng đặt bàn tay robot của anh ta lên viên ngọc của "cái chết", để anh ta nhìn thấy cái kết của chính mình rất lâu sau đó...
Sau vô số năm rửa tội, Hiến Binh Dây Cót tàn tạ bị ném vào lửa của xưởng tiêu hủy, nấu chảy cùng với thép phế thải tích tụ hàng chục triệu năm, biến thành một biển kim loại khổng lồ không thể phân biệt được. Những suy nghĩ và cảm xúc tê liệt đều đã được tan chảy, thăng hoa và hòa nhập, trở thành cuộc sống mới. Đó là nơi quy tụ chói lọi chỉ thuộc về sinh mệnh kim loại, so với nó, ngay cả hào quang của "cái chết" cũng trở nên tầm thường.

Thế là, Hiến Binh Dây Cót sau khi nhìn thấy tương lai đã thản nhiên từ bỏ cái chết. Và người bạn thân Quý Ngài Cáo cũng lén lút rút tay lại, từ bỏ ý định trộm cắp... "Sinh mạng không phải trà, cái chết cũng không phải đường. Còn có bạn bè cùng uống đắng cay, sao tôi lại phải nóng lòng tham lam muốn có được những viên ngọc không thuộc về thế giới này?"

Sau này bọn trẻ đều biết, Quý Ngài Cáo và Hiến Binh Dây Cót đã sống rất lâu rất lâu, cho đến khi thế giới nhỏ bé của họ trở nên hoang tàn, cho đến khi mặt trời tắt lụi, mặt trăng rơi xuống... Sau đó, câu chuyện của họ vẫn tiếp tục được lan truyền khắp nơi trên thế giới.

Obtained From

Shop

Name
Hubel Shop
items per Page
PrevNext

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton