Câu Chuyện Ngàn Đêm IV

Câu Chuyện Ngàn Đêm IV
Câu Chuyện Ngàn Đêm IVNameCâu Chuyện Ngàn Đêm IV
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Câu Chuyện Ngàn Đêm
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionTrong thời kỳ tai họa, học giả lưu lạc đi khắp rừng mưa, sa mạc và thành bang, thu thập và biên soạn lại bộ câu chuyện. Tương truyền câu chuyện mà tác giả đã thu thập được là vô số, nhưng giờ đây chỉ còn vài phần sót lại.

Item Story

Câu chuyện của học giả

Trước đây có một học giả như thế này, trên người anh ta bạn có thể nhìn thấy đặc điểm thường thấy ở những người có học thức, đó là sự kiêu ngạo khinh thường mọi thứ, dù cho nói riêng về bản thân anh ta, nếu có dùng từ ngữ khen ngợi lịch sự để mà diễn tả, thì cũng không thể tính là người vượt trội trong giới học giả.
Học vấn giống như hoa quả, thời gian sẽ nhanh chóng lấy đi sự tươi mới của nó. Nếu anh ta không thể ăn sạch nó khi nó vẫn còn tươi ngon mọng nước, thì những gì còn lại chỉ là mùi vị thối rữa mà thôi.
"Thời gian, kẻ địch của ta." người học giả trẻ nghĩ như thế, "Mức độ đáng ghét còn hơn cả những đồng liêu của ta."
Cũng đành bất lực giống như tính cách bẩm sinh lười biếng và vô kỷ luật, tuyệt đối không phải là thứ dễ dàng thay đối. Thế là, đông qua hạ tới thời gian cứ thế trôi đi một cách vô nghĩa, đã đem đến cho "đồng liêu đáng ghét" niềm vinh dự được mọi người ca tụng, còn thứ để lại cho anh ta lại là những dấu vết tháng năm vô ích.
Có lẽ là vận mệnh trêu đùa, nhân vật chính trong câu chuyện của chúng ta đã bất ngờ nhận được cơ hội có thể thực hiện một nguyện vọng.
"Thời gian, trông có vẻ công bằng, nhưng thật ra không phải. Tư duy của ta không nhanh nhẹn bằng người khác, là vì thời gian quá nghiêm khắc với ta, chứ không phải tư chất của ta không bằng người khác..." Học giả không còn trẻ nữa đã nghĩ, "Bây giờ ta có một cơ hội, ta phải lợi dụng nó thật tốt."
Thế là anh ta đã đưa ra điều ước như thế này với trấn linh đang bị thương: "Ta muốn có thời gian công bằng... để ta có thể viết ra bài luận văn tốt hơn."
Trấn linh nhanh chóng hiểu ý của anh. "Mọi thứ đều có cái giá của nó." Trấn linh nói.
"Đương nhiên, ta đã trả một phần trong đó." Anh ưỡn thẳng lưng, "Những năm tháng thiếu niên thanh xuân đều đã trôi qua trong sự theo đuổi vô nghĩa. Chuyện đến nước này, ta đã không còn cầu mong thứ hạnh phúc mà người đời thường nói, ta chỉ muốn để lại một tác phẩm kinh động thế gian, để tên của ta cũng được lưu truyền. Không phải giống như nét mực rồi sẽ có ngày nhạt nhòa trên giấy nát, mà là được khắc ghi trên bia đá. Như thế thì trong thế giới của trăm ngàn năm sau, vẫn còn lại dấu tích của ta, có thể nói... chỉ cần đòi được sự công bằng, ta sẽ chiến thắng thời gian."
"Nếu anh đã nhất định muốn thế." Trấn linh không phán xét đúng sai, mà thực hiện nguyện vọng theo lời học giả.
Nhưng đó rốt cuộc là trấn linh hay là ma quỷ ngụy trang, bây giờ nghĩ lại, quả đúng là một vấn đề đáng để thảo luận. Chuyện này tạm thời để lại khoan nói, học giả đã thực hiện nguyện vọng đã kinh ngạc phát hiện ra, so với tư duy của anh ta, thì mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên chậm rãi.
"Hay lắm, hay lắm. Bây giờ, sự nhạy bén của tư duy đã không còn là vấn đề nữa." Ban đầu, học giả vô cùng hài lòng. Có đủ sự dư dả thì sẽ có thể suy nghĩ sâu sắc hơn, anh ấy nghĩ. Thời gian một hạt cát rơi xuống trong đồng hồ, không đủ để anh nhấc tay chạm lên trán mình, nhưng lại đủ để anh ta thả mặc tư duy chạy từ rừng rậm đến sa mạc, từ đồng hoang đến cao nguyên tuyết phủ. Anh ta hận nỗi những trang sách không thể dàn trải ra, mà phải lật từng trang từng trang một. Nhưng cho dù trang sách có thể dàn trải ra đi nữa, thì mắt của anh cũng không thể di chuyển nhanh như thế. Thời gian ánh mắt dừng ở một chữ, đủ để anh ta nghĩ ra toàn bộ từ ngữ liên quan đến chữ này, liên tưởng đến mọi thứ liên quan đến từ ngữ này.
"Ta nghĩ được quá nhiều, viết lại quá ít." Học giả sau đó đã nghĩ, "Ta phải dùng những từ ngữ đẹp đẽ nhất để viết ra những luận chứng có logic nghiêm ngặt nhất." Nhưng khi anh viết xong chữ thứ nhất của bài luận, thì tư duy của anh ta đã nhảy đến cuối bài. Do đó anh không thể không liên tục lặp lại bài văn mà mình muốn phát biểu, và bài văn này cũng dần hoàn mỹ hơn trong những lần anh lặp đi lặp lại. Chỉ là, mọi tiến trình đều chỉ xảy ra trong đầu óc của anh, khi mọi thứ đã hoàn thành, thì tay phải của anh thậm chí vẫn chưa viết xong chữ thứ bảy.
Bài luận văn vốn dĩ được cấu thành bởi những luận chứng có logic nghiêm ngặt nhất và được viết bằng những từ ngữ đẹp nhất này cuối cùng vẫn bị chính cơ thể mệt mỏi của học giả liên lụy, làm cho mỗi một đoạn đều rời rạc, cũng giống như xé rách trang sách rồi lại ghép lại một cách loạn xạ. Những chữ liên kết với nhau đó cũng giống như những mảnh sách được chọn ngẫu nhiên từ trong một quyển sách hoàn chỉnh, người thường hoàn toàn không thể nắm bắt được sự liên quan nào trong đó.
Đó là một đêm không sao, anh ta đã dùng hết sức lực, giống như cuộc viễn chinh kéo dài mấy trăm năm, cuối cùng đã rời khỏi phòng sách, đi đến sân vườn bên dưới lầu.
"Lời lẽ nói ra sẽ trực tiếp hơn so với viết ra." Anh ôm lấy một tia hy vọng. Nhưng hiển nhiên, cơ quan phát âm của anh cũng không thể nào theo kịp sự thay đổi trong tư duy, sự liên kết giữa những âm tiết do anh phát ra, cũng giống như nói đến giữa chừng lại thay đổi ý định, cứ thế lặp lại, cuối cùng trở thành một chuỗi câu tự thoại nghẹn ngào.
"Ông lão đáng thương! Giống như đột nhiên trúng tà." Các nam nữ thanh niên ăn mặc sáng sủa đã nhìn học giả bằng ánh mắt đồng cảm, "Nhưng chí ít, ông ấy vẫn còn mặt trăng."
Mọi người nói xong thì rời đi, chỉ để lại học giả một mình ngồi trong sân vườn dưới ánh trăng, bị nhốt trong nhà ngục được gọi là cơ thể. Quá chán chường, anh ta bắt đầu hồi tưởng lại câu chuyện mà mình từng đọc qua...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton