Câu Chuyện Ngàn Đêm II

Câu Chuyện Ngàn Đêm II
Câu Chuyện Ngàn Đêm IINameCâu Chuyện Ngàn Đêm II
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Câu Chuyện Ngàn Đêm
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionTrong thời kỳ tai họa, học giả lưu lạc đi khắp rừng mưa, sa mạc và thành bang, thu thập và biên soạn lại bộ câu chuyện. Tương truyền câu chuyện mà tác giả đã thu thập được là vô số, nhưng giờ đây chỉ còn vài phần sót lại.

Item Story

Câu Chuyện Về Dastur

Ngày xưa, có một vị Dastur đến từ học viện Vahumana, một mình đi vào sâu trong sa mạc, điều tra di tích cổ xưa, nhưng không may gặp phải bão cát và mất đi phương hướng. Vào lúc anh ta thoi thóp, một cô gái trẻ tuổi có đôi mắt màu hổ phách đã xuất hiện trước mặt anh, dùng cây trượng trong tay để chia cắt cát bụi đang xoay cuồng, dẫn anh ấy ra khỏi sa mạc.

Lúc họ đến được thôn làng, cũng đã vào lúc giữa trưa. Cô ấy mời anh ăn cơm trưa tại nhà, và nói rằng buổi chiều sẽ hộ tống anh quay về Dịch Trạm Lữ Khách. Thế nhưng, sau khi chứng kiến cảnh pháp sư trẻ tuổi làm thế nào để rẽ luồng gió cát, làm thế nào để đuổi hết đám thú đen kịt trên đường, Dastur không muốn rời đi, mà mong muốn có thể bái cô làm thầy, dạy anh học các bí pháp của vương quốc cổ xưa.

Pháp sư đáp lời, đôi mắt màu hổ phách của cô như có thể biết rõ mọi thứ mà người chết đã nhìn qua và người sống có thể nhìn thấy. Người không có chiếc bóng, chiếc chuông đồng lung lay nhờ vào tưởng tượng, cá voi chưa từng rời khỏi đất liền, thành thị chỉ tồn tại dưới ánh mặt trăng phản chiếu từ chiếc gương bạc, học giả bị giam cầm trong vĩnh hằng, tòa tháp cao lơ lửng trên bảy sợi dây đàn. Cô có thể nhìn thấy, anh có được tài năng không có gì có thể so bì và một tiền đồ vĩ đại, cô đồng ý truyền thụ mọi thứ mình biết, chỉ có điều, cô có chút lo lắng, đến khi anh học được mọi thứ, sẽ thấy lợi quên nghĩa, và ngoảnh mặt với cô.

Dastur ngay lập tức quỳ xuống đất, hôn lên mũi giày của cô, đảm bảo với cô rằng, bất luận xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ không quên ân tình của cô, dù có phải chết cùng cô thì anh cũng không từ mặt cô. Sự thành khẩn của anh đã làm rung động pháp sư trẻ tuổi, cô ấy cười dịu dàng rồi đỡ anh đứng dậy, nắm lấy tay anh, dắt anh đến trước cánh cổng của tầng hầm, nói với anh, cô đồng ý nhận anh làm đồ đệ, và mọi bí mật mà cô biết, đều nằm trong kho sách dưới lòng đất này.

Họ men theo cầu thang hình xoắn ốc đi xuống bên dưới, từng tầng từng tầng, mỗi một tầng đều có treo một tấm gương trên tường, trong gương ánh lên ánh sáng nhẹ nhàng của ngọn đuốc và nụ cười của anh. Anh không biết mình đã đi hết bao lâu, có lẽ là mấy giờ đồng hồ, cũng có lẽ là mấy phút, bóng tối đã làm lu mờ cảm nhận của anh về thời gian. Tận cùng của cầu thang là một cánh cổng hẹp, đằng sau cánh cổng là một phòng sách hình lục giác. Anh không nhìn thấy được vòm nhà, cũng không thể nào ước lượng độ cao của gian phòng, nhưng chủng loại sách ở đây hoàn toàn vượt xa mọi tưởng tượng của anh về tri thức.

Dưới sự chỉ dẫn của pháp sư, anh học hành rất thuận lợi. Và rồi, mấy tuần sau, sứ giả của Ngôi Đền Im Lặng đã đến làng, nói với Dastur rằng thầy của anh ta đã không may bị bệnh và qua đời, nghĩ đến việc trước đây luận văn anh nộp đã vượt qua được kỳ đánh giá, nên Giáo Viện quyết định phá lệ đề bạt anh làm Herbad, kế nhiệm vị trí của thầy anh, tiếp tục bồi dưỡng học sinh. Herbad vui mừng khôn xiết, nhưng lại không nỡ rời khỏi nơi này, bèn khép nép hỏi pháp sư xem có thể đem theo một số sách rồi cùng anh về Giáo Viện, chỉ dẫn anh tiếp tục học hành hay không. Pháp sư trẻ tuổi đáp, cô chấp nhận lời mời của anh, nhưng, cô có một người em gái, vẫn luôn khao khát được vào Giáo Viện học hành, nhưng vì có xuất thân sa mạc, nên không được chấp nhận. Cô hy vọng Herbad có thể thu nhận em gái của cô làm học sinh dự thính. Herbad trả lời, Giáo Viện thu nhận học sinh đều có quy trình kiểm tra rất nghiêm ngặt, anh không thể nào phá lệ, dù là học sinh dự thính cũng không được. Pháp sư không nói gì nữa, thu dọn một ít hành lý đơn giản rồi cùng anh quay về Sumeru.

Mấy năm sau, hiền giả của học viện Vahumana qua đời. Dựa vào những luận văn tuyệt vời dưới sự giúp đỡ của pháp sư, không ngoài dự đoán, Herbad đã được tiến cử làm hiền giả tân nhiệm. Pháp sư đã đến chúc mừng anh, hy vọng anh với thân phận hiền giả của mình có thể thu nhận em gái của cô làm học sinh dự thính. Hiền giả tân nhiệm đã từ chối cô, cho rằng anh không có nghĩa vụ phải làm chuyện đó, anh cũng không cần cô hướng dẫn nữa, vì anh đã không cần phải viết luận văn nữa rồi. Cô nên quay về làng, yên tâm dưỡng già. Pháp sư không nói gì nữa, bèn thu dọn hành lý và quay về sa mạc.

Lại mấy năm trôi qua, Đại Hiền Giả qua đời, hiền giả của học viện Vahumana được chọn làm Đại Hiền Giả tân nhiệm. Nghe được tin này, pháp sư từ sa mạc vội vã chạy đến tìm gặp Đại Hiền Giả, quỳ xuống đất, hôn lên mũi giày của anh, nhắc về lời hứa mà anh đã từng hứa với mình, cầu xin anh hãy tiếp nhận những người cùng tộc của mình đang lang thang không nhà vì bão cát, để họ được vào tránh mưa tránh nạn. Đại Hiền Giả tức giận, nói muốn nhốt cô vào nhà ngục được làm bằng đồng, để cô phải chết vì đói khát, vì anh hoàn toàn không quen kẻ lừa đảo đến từ sa mạc này, cô thì lại không dám nói bừa, uy hiếp Giáo Viện. Pháp sư giờ đây đã không còn trẻ tuổi đã ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt trên má, dùng đôi mắt màu hổ phách đã đục màu kia nhìn về Đại Hiền Giả lần cuối, hy vọng anh ta có thể khai ân, thả cô về làng, cầu cứu người trong tộc. Đại Hiền Giả đã từ chối cô, ra lệnh cho binh lính trói cô lại. Thế là, pháp sư không nói gì nữa, chỉ đáp lại rằng:

"Nếu đã như vậy, xin ngài hãy quay lại thôn làng của mình đi."

Đại Hiền Giả sững người, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện mình đang đứng trước Dịch Trạm Lữ Khách. Trời đã khuya, thôn làng ở xa bị bao trùm bởi cát bụi và màn đêm, không thể nào nhìn rõ. Cô gái trẻ tuổi đứng trước mặt anh, nở nụ cười nhạt, trong đôi mắt màu hổ phách ánh lên bộ dạng lúc này của anh, chàng Dastur đó của học viện Vahumana, chưa vượt qua kỳ đánh giá luận văn.

"Được rồi, trời đã không còn sớm, ngài cũng nên quay về Giáo Viện rồi. Dù sao thì cũng giống như trong truyện đã nói..."

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton