Câu Chuyện Về Mục Đồng Và Bình Ma

Câu Chuyện Về Mục Đồng Và Bình Ma
Câu Chuyện Về Mục Đồng Và Bình MaNameCâu Chuyện Về Mục Đồng Và Bình Ma
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyNon-Codex Series, Non-Codex Lore Item
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionCâu chuyện về một cậu bé chăn cừu tình cờ gặp một chiếc bình bạc trên sa mạc và vị khách không mời bị giam cầm trong đó.

Item Story

Người đời nói, lúc đức vua Al-Ahmar còn sống, đã từng thu nhận rất nhiều Trấn Linh lẫn yêu ma khắp lục địa, về làm bình ma.
Người đời nói, có một dạo Trấn Linh đầy rẫy khắp thế gian, nhưng Al-Ahmar đã bắt chúng đi từ gió đêm màu bạc lẫn cát vàng ở sa mạc, từ xoáy nước khó dò dưới đáy biển sâu, từ tiếng róc rách của dòng suối nơi rừng mưa, sau đó thu vào trong chiếc bình màu bạc huyền ảo. Vừa giống như một người chinh phục kiêu ngạo, lại vừa giống như một đứa trẻ hiếu kỳ.

Al-Ahmar đã từng dùng dây cương và gông để sai khiến Trấn Linh, cũng từ tiếng oán thán của chúng mà biết được chuyện xưa của ánh trăng ảm đạm và ngôi sao dẫn lối cho cỗ xe, đồng thời xây dựng nên Ay-Khanoum "thành phố của sân khấu kịch hình tròn" vĩ đại - hay còn gọi là "Nguyệt Nữ Thành" để làm kỷ niệm. Theo truyền thuyết thì đây là tòa thành của Trấn Linh, là chốn thiên đường mà Al-Ahmar xây dựng để ban tặng cho con dân của mặt trăng. Để báo đáp, các Trấn Linh đã chế tạo ra cánh cổng lăng mộ khổng lồ cho Al-Ahmar.

Bên trên là lời kể của dân du ca sa mạc. Ngày nay, sau trăm ngàn năm, cũng giống như tòa thành Saleh của người Thamud thiện chiến, Tulaytullah của người Tighnar trí tuệ, và Orghana - tòa thành của 29 Dey, Ay-Khanoum cùng với vô số dòng tộc sống trong đó và vô vàn Trấn Linh bị nhốt trong bình ma bạc cũng đã bị tầng tầng cát vàng và biết bao dòng xoáy bùn lầy chôn vùi từ lâu.

Nhưng hiện tại, chúng ta hãy giảm bớt đi những khảo chứng và chứng cứ không cần thiết, cùng quay lại vấn đề chính nào...

Đó là năm thứ 15 sau khi xây dựng Cảng Ormos, một người du mục trẻ tuổi khai quật được một cái bình bạc ở Đồi Ca (Chú thích 1). Không biết là do ngây thơ hay tò mò, hoặc xuất phát từ thói sơ suất mà người dân sa mạc không nên có, dưới ánh trăng, thiếu niên đã hủy phong ấn dưới đáy bình, mở chiếc bình bạc kia ra. (Chú thích 2)

"Lũ quạ phàm thế, ồn ào như vậy..."
Trấn Linh bay lên từ trong bình (Chú thích 3), hiện ra trong hình dạng một vũ công mềm mại lười biếng như chú mèo, mượt mà như cánh thủy liên ướt hạt mưa sa.
"Lũ quạ...?"
Thiếu niên ngây thơ không hiểu gì, nhìn cậu ta đâu giống loài chim, bẩm sinh cũng không ồn ào gì cả mà.
"Đúng vậy, đồ con quạ."
Trấn Linh kia lặp lại lần nữa, bộ dạng cáu gắt.
"Loài chim sinh nở nhanh mà chết cũng nhanh, suốt ngày ồn ào..."Chỉ khi chết đi, chúng nó mới có thể tỉnh lại". Ngươi còn chưa hiểu à?"
Thiếu niên lại ngơ ngác lắc đầu, chỉ nhận lại được một tiếng thở dài.
"Thế này đi vậy, con chim ngu ngốc."
Trấn Linh lắc đầu, bím tóc dài lắc nhẹ dưới ánh trăng, chiếc chuông vàng cột trên bím tóc phát ra tiếng vang thôi thúc người ta chìm vào giấc mộng. Con ngươi màu hổ phách lại lóe sáng hệt như dao găm.

"Ta cho phép ngươi hỏi ba câu hỏi, nhưng ta cũng có ba điều kiện...
"Thứ nhất, chính là không được vu khống chủ nhân Al-Ahmar của ta. Đây là quan trọng nhất. (Chú thích 4)"
"Thứ hai, chính là không được kiêu ngạo. Những kẻ đoản mệnh phải tự biết thân biết phận."
"Thứ ba, chính là không được nghe trộm chuyện trên trời dưới đất. Phải biết là bầu trời thật sự có vệ sĩ kiên cường và tinh tú rực rỡ."
"Bằng không, ta sẽ men theo gió đêm, chui vào mũi miệng của ngươi như ba nữ thần cưỡi chiến mã của mình, đánh nát linh hồn và nội tạng của ngươi, biến xác thịt bất sinh bất tử của ngươi thành nhà mới của ta."

Thiếu niên vội vàng bịt miệng mũi, ra sức gật đầu, cố gắng tỏ vẻ mình nghe hiểu điều kiện của Trấn Linh.

"Hỏi đi, con cưng của chủ nhân ta, nô tài của thiên quốc."
Trấn Linh bật cười mở miệng. Ánh trăng trắng ngần chiếu xuống trăm ngàn bím tóc của cô, lại lan tỏa hòa vào trong làn da gần như trong suốt kia, phát ra ánh sáng rực rỡ như pha lê.
"Cô là ai?"
Thiếu niên hỏi.
"Ta là tạo vật của bầu trời, cũng là sinh linh trên thế giới. Ta là kẻ bị trục xuất thời thiên cổ, cũng là nô bộc trung thành của quân vương chủ nhân. Ta là tinh linh nguyên tố không cam lòng khuất phục trước thân thể xác thịt, là kẻ tội đồ thỏa mãn với lớp mặt nạ yên vui vĩnh hằng..."
Trấn Linh kiêu ngạo mà ưỡn ngực, mặc cho ánh trăng chảy xuống thân thể trong suốt kia, mặc cho gió đêm sa mạc thổi những chiếc chuông vàng trên tóc kêu leng keng.
"Ta là hậu duệ của Liloufar. Ta có thể biến lớn, có thể biến nhỏ, có thể bay lên, cũng có thể ẩn nấp, dù là trong cơn sóng, trong làn gió đêm, hay là ánh trăng thê lương đã chết, đều có đồng loại của ta. Nói tóm lại, ta chính là Trấn Linh kiêu ngạo."
"Vậy tại sao cô lại ở trong cái bình này?"
Thiếu niên ngây thơ lắc lắc chiếc bình trong tay, ngơ ngác hỏi.
"Chủ nhân Al-Ahmar của ta là người có chí chinh phục cả đất trời, núi non biển cả đều nghe theo lời sai khiến của ngài ấy. Nên ngài ấy đã dùng bạc huyền ảo đúc thành bình ma cho bọn ta, để lại dấu ấn của mình trên người bọn ta, bọn ta trở thành nô bộc của ngài ấy, phụ trách việc sáng tạo và khám phá đầy cao quý. Nói cách khác... Không phải nô bộc thấp kém, mà là nô bộc kiêu ngạo."
"Chỉ là, sau đó..."
Đôi mắt màu hổ phách của Trấn Linh tối sầm lại, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều,
"Chủ nhân của bọn ta tự rước lấy tai họa, khiến bọn ta phải chịu sự lãng quên và hình phạt tuyệt đối liên tiếp suốt mấy đời. Nên bọn ta và đồng bào bị phong ấn trong bình bạc, chìm vào mộng tưởng, mãi cho đến khi cái chết là thời khắc của cái chết."

"Được rồi, câu thứ ba!"
Trấn Linh vui vẻ vẩy tay, vòng tay bạc trên tay phát ra tiếng kêu lanh lảnh,
"Hỏi cho cẩn thận, không thì coi chừng mũi miệng của ngươi đấy!"
"Vậy..."
Thiếu niên do dự một lúc, đưa ra câu hỏi cuối cùng,
"Cuộc sống ở trong bình như thế nào?"

Dường như Trấn Linh chưa từng nghe câu hỏi thế này, nao nao một lúc mới từ từ đáp:

"Thời đại đầu tiên, ta ở trong cung điện vô ưu, cùng ca hát với sơn ca, cùng chuyện trò với hoa hồng. Đó là thời đại tuyệt vời nhất, là thời đại mà thi nhân lẫn các cặp đôi yêu nhau sinh ra vì ta. Trong thời đại đó, dường như cả "Nguyệt Nữ Thành" cũng ở trong bình, ngay cả nước suối không màu không vị cũng khiến người ta mê say."
"Lúc đó, ta đã nói với chính mình, nếu có người hủy phong ấn, thả ta ra thế giới bên ngoài, ta nhất định sẽ giết chết người đó."

"Thời đại tiếp theo, bão cát bao phủ khắp nơi, yêu ma hoành hành. Sơn ca hót ra máu, tiếng hót trở nên chói tai; Hoa hồng tàn lụi, biến thành những bụi gai. Thi nhân chết đói trong tù giam, những cặp đôi lưu lạc, phồn hoa tan biến... Đó là thời đại đáng sợ nhất, tất cả dừng lại trong sự sụp đổ vĩnh hằng. Cũng như thế, "Nguyệt Nữ Thành" dường như cũng ở ngay trong bình."
"Nên ta đã nói với chính mình, nếu có người hủy phong ấn, thả ta ra thế giới bên ngoài, ta nhất định truy cứu sự bất công này."

"Sau đó, thời đại thứ ba. Tất cả đều quay về với cát bụi, tất cả đều bị hủy diệt. Màn kịch long trọng của "Nguyệt Nữ Thành" cũng đã kết thúc, chỉ còn lại sân khấu hùng vĩ đổ nát đầy thê lương kia, cùng với tấm mặt nạ vỡ vụn của chư thần. Trong thời đại này, ta đã khóc cạn cả nước mắt, tiếng chuông ngân cùng với từng lớp lụa trở thành lời nguyền rủa bám riết lấy ta."
"Cứ thế, giữa cảnh hoang vu đổ nát kia, ta nói với bản thân mình, nếu có người hủy phong ấn, thả ta ra thế giới bên ngoài, ta sẽ trở thành ác linh báo thù, hủy diệt thế giới, hoặc hủy diệt chính bản thân mình."

"Vậy nên..."
Làn gió đêm rét buốt trên sa mạc thổi qua, thiếu niên không chịu được mà kéo chặt tấm áo rộng thùng thình, co rụt người lại.

"Đúng vậy, ta vốn định biến ngươi thành mục tiêu báo thù đầu tiên... Xé nát thân thể xương cốt ngươi, dùng linh hồn của ngươi viết nên khúc ca tàn nhẫn."
Trấn Linh cười giễu, giống như chú chim kêu đêm báo chết giữa đêm hè,
"Có điều, ánh trăng đã chết soi sáng cồn cát, cũng soi sáng cả ta... Khiến ta bỗng nhận ra, thế giới này đáng yêu đến vậy."
"Trấn Linh đáng thương, giống như chú chim non ra sức phá lớp vỏ trứng, bất giác yêu mến thế giới hoang vu điêu tàn này, cùng với những sinh mệnh nhỏ bé tầm thường đang chênh vênh giữa sự sống và cái chết. Đứa con từng được hoa hồng thương yêu nuôi dưỡng, nay lại yêu mến vùng đất đầy lũ cóc và rắn độc..."
"Tất cả những thứ này không khỏi khiến ta cảm thấy chờ mong, chờ ngày "quạ đen" lột xác thành "chú rể"... không biết lúc đó sẽ như thế nào nhỉ."


"Vậy nên...?"
Thiếu niên lại rụt người một cái.

"Vậy nên hãy kể chuyện cho ta nghe đi, nhóc quạ con. Để ta hiểu rõ hơn về thế giới này."
Nhìn gương mặt đần thối của thiếu niên, Trấn Linh nở nụ cười ranh mãnh, chuông vàng trên bím tóc cũng rung nhẹ.

Cứ như thế, Trấn Linh của "Nguyệt Nữ Thành" đã bắt đầu hành trình của mình một lần nữa.


Chú thích:
1. Thành viên của "Eremite" thường gọi vùng sa mạc là "Dar al-Azif", không phải địa danh đặc biệt gì, chẳng qua vì bản thân cồn cát thường di chuyển như gió mà thôi.
2. Faramaraz của Purbiruni luôn kiên trì quan điểm vớ vẩn của mình, cho rằng "xuất phát từ sự ngu muội vốn có của người sa mạc", quan điểm này không đúng chút nào. Đối với người vô lý như thế, mong chim muôn đậu quanh giường của anh ta, mong tất cả núi non đều ném đá lên đầu anh ta!
3. Faramaraz của Purbiruni lại cãi nhau với tác giả, cho rằng "bay lên" là một từ không ổn, nên dùng mấy từ hay ho như "lan tỏa tựa như làn sương sặc sỡ bắt mắt". Không thể không thừa nhận ý kiến của anh ta ở khía cạnh văn học nghe cũng ổn đấy, nhưng lại không đúng với tác phong học giả. Mong dạ dày của anh ta xoắn lại như đá, mong thợ cắt tóc cạo sạch râu tóc của anh ta!
4. Faramaraz của Purbiruni chỉ ra, "Al-Ahmar" không phải cách xưng hô của vị quân vương này lúc tại thế, trích dẫn ở đây sợ không ổn lắm. Mong trí tuệ chán ghét mà vứt bỏ sự tồn tại của anh ta, nguyện tóc của anh rụng hết đi, râu cũng bạc sớm!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton