
![]() | Name | Thư Của Zhiqiong |
Type (Ingame) | Đạo Cụ Nhiệm Vụ | |
Rarity | ![]() | |
Description | Thư của một nhà mạo hiểm trẻ tuổi để lại, có hương thơm mát nhưng hơi đắng chát. |
Item Story
Gửi mọi người trong đội thăm dò, Lần này không từ mà biệt, thật sự rất xin lỗi. Zhiqiong xin cám ơn sự quan tâm chăm sóc của các tiền bối trong đội thám hiểm trong suốt thời gian vừa qua, nhưng lần này e rằng tôi không thể kề vai sát cánh bên mọi người nữa rồi. Chị Jinwu đừng tức giận đau lòng vì sự ra đi của em. Tin rằng chị cũng đã từng chăm sóc rất nhiều nhà mạo hiểm trẻ tuổi kém cỏi nhưng lại không chịu khuất phục vận mệnh, và em chỉ là một kẻ ngốc trong số đó mà thôi. Hy vọng sự bướng bỉnh của em không làm chị thấy đau đầu, hy vọng rằng sự ra đi của em sẽ chỉ để lại những kỷ niệm đẹp trong chị. Nếu em từng có người thân, thì chị chính là người thân nhất của em... Em có rất nhiều rất nhiều câu chuyện vẫn chưa kịp chia sẻ với chị, thành quả để lại chỉ là những địa danh không nổi bật lắm trên bản đồ mà thôi. Chỉ tiếc là ngay cả những địa danh này, em cũng chưa từng nghiên cứu tìm hiểu thật sâu về các điển cố để có thể để lại những cái tên hay hơn cho mọi người. Bất luận thế nào, em cũng cám ơn chị đã luôn bảo vệ và chăm sóc cho em. Nhưng so với việc luôn được trưởng bối bảo bọc, thì em vẫn thích được một mình trải nghiệm một hành trình chân chính hơn. Khedive tiên sinh, xin hãy tha thứ cho sự bướng bỉnh của tôi. Tôi có thể hiểu được anh có lo lắng riêng của mình, có lẽ đúng như anh nói, bí mật bên dưới Vực Đá Sâu là một thứ siêu phàm mà không phải người bình thường có thể thám hiểm được. Có lẽ chính vì vậy mà một người không có Vision như tôi mới gặp quá nhiều khó khăn... Nhưng tôi vẫn không nhịn được mà đưa ra suy đoán thế này, nếu như những nhà thám hiểm danh tiếng lẫy lừng như Leonard, Stanley hoặc Roald cũng từng nhìn thấy quan cảnh như tôi đã thấy, đã từng cùng tôi dạo bước trong đại sảnh nham thạch cổ xưa ở sâu trong bóng tối, tận mắt chứng kiến đầm lầy màu tím đen cuộn chảy như dung nham, tinh thạch xanh óng ánh lơ lửng trong không trung, bản đồ xưa cũ trên bia đá cổ xưa, và rất nhiều những kỳ tích khác khó diễn đạt bằng lời... Thì những nhà mạo hiểm vĩ đại này sẽ rút lui để bảo toàn tính mạng, hay là, họ sẽ lỗ mãng như tôi, bất chấp bản thân chỉ là một người bình thường, cũng phải tìm hiểu cho bằng được đạo lý thâm sâu khó đoán của đất trời? Như Khedive anh đây là một học giả, và cũng là người phàm như tôi, khi gặp phải tình cảnh này, sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào? Clitopho, hy vọng anh đừng để bụng vì trước đây tôi không tin tưởng anh, và tất cả hành động bướng bỉnh của tôi nữa. Tôi không hề ghét anh, tuy rằng anh xuất thân từ một tổ chức phi pháp như Đạo Bảo Đoàn, bình thường bộ dạng cũng cứ lén la lén lút trông rất khó ưa, lúc làm thức uống cho mọi người cũng không chú ý vấn đề vệ sinh, cũng không biết lớn nhỏ khi nói chuyện với chị Jinwu, khi ở dưới hầm mỏ thì cũng không thèm để ý những quy tắc an toàn của Tổng Vụ, có cảnh báo thế nào cũng chẳng thèm nghe... Cho dù anh có đủ các tật xấu, nhưng cũng không quan trọng. Là bạn bè, tôi thấy tiếc vì không quen biết anh sớm hơn. Gửi anh Muning, rất tiếc rằng tôi sẽ không quay về báo cáo nữa. Cảm ơn anh đã chạy đôn chạy đáo để tìm chức vụ chính thức ở Tổng Vụ vì tôi, nếu không nhờ anh, thì e rằng ngay cả cánh cổng của Vực Đá Sâu tôi cũng không thể nào đặt chân vào. Có lẽ sau khi tôi đi, thì giấy phép chính thức của Tổng Vụ cuối cùng cũng đến nhỉ. Nhờ anh hãy giữ lại giúp tôi nhé, nếu như tôi có cơ hội quay về, nhất định sẽ mời anh một chầu. Đừng quên nhé! Tiền bối {NICKNAME}, cảm ơn bạn đã đồng hành trên suốt hành trình, cảm ơn sự hướng dẫn của bạn, cảm ơn bạn đã cứu giúp trong những lúc nguy cấp, tất cả những điều này suốt đời tôi sẽ không quên, và cũng rất áy náy vì không có cách nào đền đáp. Nhà lữ hành có khả năng thao túng sức mạnh nguyên tố như bạn là đứa con cưng của thần, nhưng tôi cũng vẫn muốn biết, cho dù có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được... bạn thấy thế nào về những người phàm chúng tôi? Trong thời đại xa xưa khi các anh hùng cùng Dạ Xoa đi theo Nham Vương Đế Quân chinh chiến, trong những năm tháng cổ xưa khi thần linh chẻ đá làm núi, ném đá thành biển, thì những người phàm nhỏ bé như chúng tôi, những người chưa từng được thần linh chú ý và công nhận, rốt cuộc đã sinh tồn bằng cách nào? Yêu và hận, hạnh phúc và khổ đau, những thành tựu bình thường, những sự dây dưa không dứt được cấu thành bởi những người bình thường... những thứ như thế, có thật là những cảnh tượng mà thần linh không thèm đếm xỉa không? Nơi ở của các vị thần cổ xưa, cảnh quan mà người phàm không thể nào giải thích, có thật là cấm địa mà dũng khí bình thường không thể nào chinh phục không? Giờ đây đế quân đã mất, nói nhiều như vậy có thể có hơi bất kính... Nhưng so với những người ngẫu nhiên được hưởng thần ân, thì những người phàm nằm ngoài tầm mắt của thần như chúng tôi đây được sinh ra một cách ngẫu nhiên, lại vẫn luôn cố gắng giữ lấy mơ ước của mình, những mơ ước nhỏ nhoi không muốn vì khốn cùng mà chỉ sống cho qua ngày... Có thể khái quát bằng một câu, đó là tâm trạng không cam tâm bị lãng quên, và để không bị lãng quên mà liều mạng để làm ra những cố gắng dù nhỏ nhoi, hoặc là với sự dũng cảm bình thường của mình mà kiên trì làm việc vất vả mỗi ngày... chẳng lẽ đây đều là những việc hoàn toàn vô nghĩa hay sao? Những người hái thuốc hàng ngày treo mình trên những vách đá cao để tác nghiệp, những thợ mỏ xem những hiểm nguy động đất sụp đổ như bữa cơm thường ngày, những công nhân đóng từng chiếc đinh cho những con thuyền cao bằng mấy tầng lầu... Giả sử những cố gắng của họ đều bị xem là bình thường, có bị người đời quên lãng cũng là chuyện rất đỗi bình thường, vậy thì chẳng lẽ sự phân biệt của thần linh đối với nguyện vọng và tôn nghiêm con người lại hoang đường đến thế sao? Ôm theo câu hỏi như thế mà tôi đã đi theo tiền bối, khiêu chiến với những điều chưa biết và nguy hiểm ở nơi sâu thẳm của Vực Đá Sâu, khiêu chiến cực hạn của một người phàm như bản thân mình. Không dám tự khoe là "chinh phục" hay "thám hiểm", chí ít tôi hy vọng có thể đưa Vực Đá Sâu vào trong bản đồ do tôi vẽ và biên soạn, để lại danh tính thuộc về người phàm - danh tính thuộc về tôi tại những nơi mà tôi đã đặt chân đến, tại những cảnh quan biến hóa đa dạng ở bên dưới Vực Đá Sâu. Người ngu ngốc như tôi tin rằng, chỉ có như vậy mới có thể khích lệ những người đời sau giống như tôi, nói với họ rằng, một người phàm không được thần linh lựa chọn rốt cuộc có thể đi được bao xa, để lại những câu chuyện như thế nào. Tiền bối, xin đừng lo lắng vì chuyện tôi không từ mà biệt. Hành trình của tôi vẫn còn dài, vẫn chưa kết thúc đâu. Sau khi nghỉ ngơi xong, tôi sẽ tiếp tục tiến vào nơi sâu thẳm, tôi sẽ tiếp tục mạo hiểm trên con đường dẫn vào phía sâu trong Vực Đá Sâu, mãi cho đến khi không còn đi được nữa mới thôi. Tất cả mọi người trong đội thăm dò, chúc mọi người may mắn. Hy vọng ở một tương lai không xa, chúng ta sẽ lại gặp nhau trên bước hành trình. ![]() |
Been messing around in the overworld and found out that Ororon's Hypersense bolts bust Mona's burst...