Liên Tâm Châu (I)

Liên Tâm Châu (I)
Liên Tâm Châu (I)NameLiên Tâm Châu (I)
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Liên Tâm Châu
RarityRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionCô gái bán cá Zixin gia cảnh nghèo nàn, vô tình làm mất chuỗi hạt thường đeo khi bán cá bên đường. Nhưng điều cô không biết là chuỗi hạt này sắp mang đến cho cô một cuộc hôn nhân đầy trắc trở...

Item Story

-Hồi 1-Ngư Thuỷ Duyên-
Sinh: Fanjie
Đán: Zixin
Sửu: Bà Zhang

[Màn 1]
(Zixin mặc áo Lam)
(Niệm)
Zixin: Thuỷ triều soi bóng núi xa, gió nhẹ man mác ôm rặng san hô
(Bạch)
Zixin: Ta, Zixin, con gái nhà ngư dân. Từ nhỏ sinh trưởng nơi bến sông, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.
Zixin: Nhưng cha mẹ đã quá già, ta đanh phải gánh vác gia nghiệp, đánh bắt cá ven bờ biển này kiếm kế sinh nhai.
(Đông Đường Dao Tưởng)
Zixin: Cá bơi quẫy đuôi tự tại, đổi lấy tiền bạc phụ gia đình, tay nắm chão buồm ta quăng lưới.
(Zixin quăng lưới thu vào)
(Đông Đường Liên Giang)
Zixin: Sớm tối một nắng hai sương, người ăn không hết kẻ lần chẳng ra.
Zixin: Ta thầm ngưỡng mộ nữ nhân nhà giàu có sống trong nhung lụa, dù chỉ có một chuỗi hạt châu trên cổ tay nhưng ta chưa từng thấy mình đáng thương.
Zixin: Gia cảnh nghèo khó chẳng thể phô bày sự xinh đẹp, chỉ mong kiếm tiền bằng đôi tay của mình.
(Zixin buộc lưới, nhảy lên bờ)
(Đông Đường Tán Tưởng)
Zixin: Đã đến lúc phải lên phố bán cá rồi.
(Zixin đi xuống)

[Màn 2]
(Zixin xách làn lên)
(Đông Đường Đạo Tưởng)
Zixin: Tay xách thùng cá ta rao bán đầu phố.
(Bà Zhang xách giỏ hoa)
(Sổ Tưởng)
Bà Zhang: Xem cá này (Bà Zhang tả cá quẫy đuôi nghịch nước), hung hăng thật, mang đi hầm canh.
Bà Zhang: Ực ực, bà lão trung tuổi như trở về thời con gái, khuôn mặt ửng hồng đôi môi đỏ mọng.
(Bạch)
Zixin: Vị bà bà này nên xưng hô với bà ra sao?
Bà Zhang: Ta họ Zhang, bán hoa ở con phố này.
Bà Zhang: Cô nương đây ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, bán đến khi trời tối cũng chẳng bán nổi một con cá.
Bà Zhang: Thiết nghĩ cô nương đây xinh đẹp như vậy, chắc còn ngại ngùng, không thể to tiếng, rao không nổi thì cũng chẳng thể no bụng.
(Zixin cúi đầu)
(Bạch)
Zixin: Để Zhang bà bà chê cười rồi.
Zixin: Việc này...
Bà Zhang: Sao vậy?
Zixin: Chuỗi ngọc tôi thường đeo trên tay không thấy đâu nữa. Làm thế nào bây giờ?
(Fanjie quần áo giản dị cầm chuỗi ngọc)
(Đông Đường Nguyên Tưởng)
Fanjie: Sóng biếc chim vàng chỉ nói sự thật, dạo chơi trông thấy chuỗi ngọc vùi dưới cát bụi.
(Bạch)
Fanjie: Kẻ hèn Fanjie là ta đây, bán sức nơi bến sông kiếm kế sinh nhai, bất tài lại được anh em nâng đỡ đề cử làm người đứng đầu.
Fanjie: Hôm nay nhặt được chuỗi ngọc này, có lẽ là vật thất lạc của cô nương đây.
Fanjie: Ta có lòng tốt trả lại, nhưng nếu bị ai khai man đến nhận thì không thoả đáng.
Fanjie: Để ta xem thử trên cổ tay cô có vết đeo vòng hay không.
(Đông Đường Nhị Lục)
Fanjie: Trời nắng thiêu đốt, gió nóng hầm hập. Mua cá mua rượu mang lên thuyền.
Zixin: Khách quan xem cá tươi lắm, chiên hấp luộc tuỳ ngài chọn.
Fanjie: Cá hổ là hung hãn nhất, nhưng xem cái đuôi này chẳng hề quẫy.
Fanjie: Tiến lên trước để ta nhìn cho kỹ.
(Zixin tiến lên)
Fanjie: Quả nhiên là người đeo vòng.
(Đông Đường Liên Giang)
Zixin: Nghĩ bụng khách quan này đúng là lỗ mãng, háo sắc lại còn cười nói lung tung,
Zixin: Quay người lại mắt hạnh mở to mắng mỏ hắn.
Zixin: Tên khốn kia ngươi đúng là không biết chừng mực.
(Bạch)
Fanjie: Cô nương bớt giận, vừa nãy tại hạ mới kiểm tra, trên tay cô nương có vết đeo vòng.
Fanjie: Chuỗi ngọc này ắt là vật của cô nương, nay vật quy chủ cũ, cô nương xin đừng lo lắng.
Fanjie: Ta, Fan...
(Ngập ngừng, Fanjie quay đi)
Fanjie: Phải đi rồi.
(Bạch)
Zixin: Tráng sĩ xin chờ một chút...
(Đông Đường Dao Tưởng)
Zixin: Thì ra là ta trách nhầm hào kiệt, trong lòng xấu hổ vô cùng.
Zixin: Chợt nhớ ra còn chưa biết danh xưng của tráng sĩ, sau này ta nên báo đáp ra sao.
(Bạch)
Zixin: Hổ thẹn thay.
Bà Zhang: Đây mới là nhân duyên trời định, cô nương xinh đẹp ấy sẽ gặp được đức lang quân đức độ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton