Hồ Ly Biển Bồ Công Anh (VIII)

Hồ Ly Biển Bồ Công Anh (VIII)
Hồ Ly Biển Bồ Công Anh (VIII)NameHồ Ly Biển Bồ Công Anh (VIII)
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Hồ Ly Biển Bồ Công Anh
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
Description"Đợi đến khi cậu học được tiếng người" âm thanh của hồ ly bị gió đêm khẽ cuốn đi, mang theo những bông bồ công anh dạt đến chân trời xa...
Xét cho cùng hồ ly không giống con người, sự đau khổ và niềm hân hoan cũng khác họ... Câu chuyện cổ tích Hồ Ly Biển Bồ Công Anh (VIII).

Item Story

"Đợi nó học được tiếng người..."
Cô ấy chậm rãi nói.
Tôi sững sờ nhìn vào mặt cô ấy.
Sau đó cô ấy nói gì, tôi nghe không rõ. Ngọn gió đêm nghịch ngợm mang theo bồ công anh che đi những lời nói của cô ấy.
Hoặc có thể đó là ngôn ngữ gốc của cô ấy, ngôn ngữ của gió và bồ công anh?
Sau đó, cô ấy nhìn tôi đang chết lặng, rồi cười mỉm.
Cô ấy cười rất đẹp. Đôi mắt cong lóe lên những tia sáng vỡ vụn, như hai vầng trăng trong hồ nước gợn sóng.
"Vậy vì sao bạn lại muốn học ảo thuật hồ ly?"
"Tôi muốn học ảo thuật biến thân của hồ ly, để tôi có thể bay lên trời cao như một con chim, và tôi có thể bay đến một khoảng cách mà tôi không thể nhìn thấy trước đây..."
Tôi trả lời như vậy
"À, khi đi săn cũng sẽ không còn phải trốn trong bụi rậm nữa, mà sẽ có thể tự do bay lên trời như một con chim ưng."
Sau đó, tôi không ngừng suy nghĩ.
Khi nghĩ như vậy, bồ công anh trong tay tôi trôi về phía mặt trăng như thể nghe thấy điều ước của tôi.
"Phải không..."
Cô hơi cúi đầu xuống, mái tóc đen dài xõa xuống chiếc cổ trắng ngần. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào tóc, khiến tóc xõa dọc trên làn da trắng nõn, sáng ngời, như có thể phản chiếu bóng mây trên bầu trời đêm.
Tôi nhìn cô ấy chăm chú, rồi đỏ mặt và quay mặt đi.
Dẫu sao, hồ ly là một con thú tự do, sẽ không che giấu vẻ đẹp của mình vì xấu hổ như con người.
Dù không phải là lần đầu tiên tôi được chứng kiến hay chạm vào cô ấy, nhưng mỗi khi ánh trăng chiếu vào mái tóc dài của cô ấy, tôi không khỏi đỏ mặt và không thể không dời mắt đi.
Cô ấy quay mặt lại suy nghĩ một lúc rồi khẽ thở dài, có vẻ không vui.
Chúng tôi ngồi trong một biển hoa bồ công anh và không nói gì. Một khoảng lặng kéo dài khiến tôi nghĩ rằng cô ấy đang giận tôi.
"Hồ ly chúng tôi luôn biết trả ơn. Tôi sẽ dạy bạn ảo thuật biến hóa để thực hiện ước mơ của mình."
Hồ ly quay mặt lại như muốn nói.
Đôi mắt màu hồ nước lấp lánh dưới ánh trăng, khiến ta yên lòng.
Tốt quá, cô ấy không giận tôi.
Không hiểu vì sao, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton