Chuyện Kẻ Say III

Chuyện Kẻ Say III
Chuyện Kẻ Say IIINameChuyện Kẻ Say III
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Chuyện Kẻ Say
RarityRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionMột trong những câu chuyện mà khách uống rượu lan truyền ở Mondstadt, quyển này là câu chuyện mà người say rượu kể cho con sói nghe.

Item Story

Tương truyền trên cánh đồng hoang vu ở rất xa, có một con sói cô độc du đãng.

Nó từng là vua sói, dẫn đầu bộ tộc tìm gia viên, đi săn và chiến đấu... Khi đó trên người nó đã thêm không biết bao nhiêu vết sẹo.

Nó dẫn dắt đồng loại băng qua đồng nội, phế tích cung khuyết cổ xưa, vượt qua lãnh địa của ma quái và tiên linh.
Đồng hoang rất tàn khốc, vua sói ngày càng già đi, quần thể cũng theo đó mà dần dần tản mác. Qua bao năm tháng, cả bầy chỉ còn lại một con sói cô độc già yếu.

Đồng hoang trong truyền thuyết là nơi không có thần, chỉ có hồn tàn của ma thần cổ xưa cùng với cung đình trống rỗng xa xưa của tiên linh. Khi con sói cô độc băng qua cung điện nhuốm màu xám ngắt, có tiếng nhạc đã thu hút sự chú ý của nó.

"Ta chưa từng nghe qua tiếng chim hót hay trùng kêu nào hay đến thế, thậm chí quên cả cái bụng rỗng."
Thế là, chó sói bước vào căn phòng lớn màu xám ấy, đạp lên thảm cỏ dại, đi qua quan tài đá bể nát, bức chân dung của người chủ cũ trên đó dường như vẫn còn rõ nét.

Vừa vào trong, chó sói liền gặp được người thiếu nữ tấu nhạc.
Nước da nàng tái nhợt như tro bụi, đôi mắt rũ xuống, ngón tay nhỏ nhắn phủ lên dây đàn, đàn khúc ai điệu đã sớm bị quên lãng.

Con sói ngồi trước mặt thiếu nữ tái nhợt, nhất thời quên mất mùi vị đói khát và cô độc, lẳng lặng lắng nghe lời ca của thiếu nữ:

"Tiếng ve kêu đêm thu xưa, là tiếng ngâm nga của kẻ lưu đày, là lời ca đầu tiên của loài người.
Họ mất đi quê hương ký gửi dáng hình và linh hồn, chỉ còn lời ca và ký ức.
Kẻ hát ca cuối cùng, tiên linh của buổi đầu, khúc nhạc đàn sau cuối, ngồi trong sảnh của thiên sứ."

Các tiên linh nhỏ bé vui đùa trong rừng rậm cũng bị thu hút bởi tiếng hát của nàng, rối rít bày tỏ sự tôn kính.

"Đó là bài ca gì?"
Chó sói không hiểu nên hỏi. Tuy nó nghe hiểu từng câu, từng chữ, từng nốt nhạc, nhưng ngôn ngữ của nàng nó chưa từng nghe qua, khác hẳn bất kì sinh linh nào.

"Là bài ca của tiên linh."
Thiếu nữ tái nhợt khẽ đáp.
"Từ rất lâu về trước, đây là khúc ca chúng ta tạo ra cho loài người hoang dã, nhưng giờ chỉ dùng để than thở cho số phận của chúng ta."

Thế là, chó sói phụ họa vụng về theo nhịp điệu của thiếu nữ.
Giọng của sói vỡ vụn, vô cùng bi ai.

"Ngươi đang hát gì thế?"
Thiếu nữ tái nhợt hỏi.

"Đây là khúc ca của chúng tôi."
Chó sói đáp.

"Dở quá."
Thiếu nữ gảy đàn, bình luận chẳng chút nể nang.
"Nhưng ngươi có thể hát cùng ta."

Cứ thế, chó sói cùng thiếu nữ hợp ca, vang vọng trong đại sảnh của cung khuyết ngày cũ. Nghe nói đến nay, khi các nhà mạo hiểm đi qua nơi này, vẫn có thể nghe thấy âm luật hài hòa vang vọng.

"Chỉ thế thôi?"
Chó sói cô độc hơi thất vọng liếm môi.
"Hay để ta kể ngươi nghe một chuyện."

Nói đoạn, chó sói hắng giọng, bắt đầu câu chuyện của nó.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton