Icon | Name | Rarity | Family |
![]() | Suối Ẩn Trong Ngọc I | 4![]() ![]() ![]() ![]() | Suối Ẩn Trong Ngọc |
![]() | Suối Ẩn Trong Ngọc II | 4![]() ![]() ![]() ![]() | Suối Ẩn Trong Ngọc |
items per Page |
|
Suối Ẩn Trong Ngọc I

![]() | Name | Suối Ẩn Trong Ngọc I |
Type (Ingame) | Đạo Cụ Nhiệm Vụ | |
Family | Suối Ẩn Trong Ngọc | |
Rarity | ![]() ![]() ![]() ![]() | |
Description | Thanh niên lạc lối tại rừng trúc trong thung lũng, sẽ gặp những người qua đường như thế nào đây? |
Khi những giọt sương sớm thấm đẫm trên lá sen và tiếng ếch lần nữa kêu vang, chàng trai trẻ dần thức giấc. Nắng sớm len lỏi xuyên qua rừng trúc, chậm rãi hong khô những giọt sương đêm hôm trước vẫn còn bám trên lớp vải áo thô, trong khi những lọn tóc trắng óng ả vẫn còn lưu luyến vương trên vai chàng trai trẻ. Trong chốc lát, khi ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt anh, chàng trai trẻ chậm rãi ngồi dậy, hơi hé mở mắt. Lúc này phát hiện thứ làm anh thức giấc là một đôi mắt lấp lánh tựa hổ phách. "Đã không còn sớm nữa, đồ lười biếng này." Người phụ nữ với đôi mắt vàng, dáng người mảnh mai, mái tóc dài màu bạch kim rũ trên đầu vai. Lời nói mang chút bực bội, trong mắt lại ẩn chứa nét cười. Chàng trai trẻ vốn đến thung lũng ẩn trong ngọc này để học kỹ nghệ và tu hành, nhưng không ngờ vào một đêm nọ lại tình cờ gặp được tiên nhân cũng đang du ngoạn ngang qua khu rừng này. Trên người cô mặc chiếc áo dài màu trắng, khoác bộ áo mưa lấp lánh ánh ngọc trai, đôi mắt vàng tỏa ra ánh sáng hút hồn, dịu dàng nhưng lạnh nhạt. Giọng nói của cô nho nhã bình lặng, như âm thanh ngọc quý rơi xuống dòng suối trong. Câu chuyện mà cô kể rất cổ xưa, khiến người nghe say mê, đến mức quên cả mặt trăng mọc rồi lặn, sao trời đổi thay, quên cả tiếng ếch kêu và tiếng ve đầu tiên của buổi sáng sớm. Sau đó, cô lại dẫn anh du ngoạn động phủ của tiên nhân ẩn cư, xem qua ván cờ dang dở; Dẫn anh lặn xuống đáy sông trong vắt, đến thăm cung điện của các vị thần quá cố; Dẫn anh leo lên vách đá dựng đứng, nhìn xuống phế tích hoang vắng của bộ tộc trong núi để lại... Và rồi sau đó, khi cánh bướm bạc lấp lánh dưới ánh trăng, họ cùng khám phá giấc mơ của đàn cá vui đùa dưới suối, cùng nhảy múa như tổ tiên tôn thờ loài rắn ngày xưa, cho đến khi tiếng ve im bặt, mới chìm vào giấc ngủ cùng tiếng thở dài của yêu ma và quỷ thần. Nghĩ đến chuyện này, chàng trai nhìn bóng lưng của cô rồi thở dài. "Sao vậy, vừa rồi còn ổn mà, sao đột nhiên lại ngẩn người thế?" Phát hiện sự tò mò của người bên cạnh, chàng trai vừa rồi còn đang im lặng dõi theo cô, nay liền nói ra nghi hoặc trong lòng. "Người phàm sinh ra rồi chết đi, chỉ là một vị khách qua đường trên thế giới này, vì vậy luôn theo đuổi những khoảnh khắc vui buồn nhất thời, trói buộc bản thân với một điểm nào đó trong quá khứ, rồi không ngừng tìm kiếm tiếng vọng từ đó..." "Chỉ là một đêm đẹp như vậy, không biết trong mắt tiên nhân liệu sẽ như thế nào?" "Ngươi cũng tự xem trọng mình quá rồi đó, chỉ sợ một lúc nữa là ta sẽ quên ngươi ngay thôi... Tiên nhân quả thật sẽ lạnh lùng vậy đó." Sau đó cô nở nụ cười tinh quái, đôi mắt cong lên như vầng trăng. "Nhưng nếu muốn nghe thì ta sẽ kể cho ngươi nghe." |
Suối Ẩn Trong Ngọc II

![]() | Name | Suối Ẩn Trong Ngọc II |
Type (Ingame) | Đạo Cụ Nhiệm Vụ | |
Family | Suối Ẩn Trong Ngọc | |
Rarity | ![]() ![]() ![]() ![]() | |
Description | Thanh niên lạc lối tại rừng trúc trong thung lũng, sẽ gặp những người qua đường như thế nào đây? |
Tuổi thọ của tiên nhân rất dài, cảm nhận về thời gian đương nhiên cũng rất khác với người phàm. Đôi mắt của người phàm chỉ cố chấp nhìn về tương lai hạn hẹp, nhưng trong mắt cô, thời gian tựa như một bức tranh rộng lớn. Trong mắt người phàm, thời gian như một dòng máu chảy mãi, dù dòng chảy đỏ tươi tuôn trào như thế nào trong lòng sông cố định, hay tách thành các nhánh ra sao, thì cuối cùng cũng sẽ đổ về đường chân trời đỏ thẫm, hướng về phía cái chết tĩnh lặng xa vời. Nhưng trong mắt cô, thời gian như một vùng đất hoang vu vô tận, đầy những sợi tơ như mạng nhện, kéo dài về nơi xa xăm không ai biết đến, mọi sự việc đều đang chậm rãi bước đi hay chạy vội. Dù là những ngọn núi cố định trong mắt người phàm, thì trong mắt cô cũng sẽ trôi đi như những đám mây lơ lửng. Dù là thủy ngân thứ tồn tại dài lâu trong mắt người phàm, thì qua đôi mắt hổ phách ánh vàng của cô vẫn có thể thấy rõ sự mài mòn và lụi tàn của nó, càng không cần nói đến cảm giác phiền muộn hay yêu thích ngắn ngủi. Trong hành trình cuộc sống dài đằng đẵng, người phàm luôn nhớ về quê hương, và vì thế mà luôn lang thang trong dòng chảy thời gian bất tận, tưởng tượng rằng vào một lúc nào đó trong tương lai, sẽ có thể được gặp lại hình ảnh đã mất đi. Dù bị cuốn đi trong dòng thời gian, không thể không đưa ra những quyết định tàn khốc, nhưng vẫn sẽ mơ hồ nhìn về quá khứ, dường như ánh sáng biến mất khi ấy sẽ trở về vào một lúc nào đó. Nhưng cô lại không như vậy, cô luôn xông pha theo mọi biến đổi, mái tóc bạch kim luôn tung bay, đạp vỡ tất cả sóng gió, khuấy tan mọi sự lắng đọng, chỉ chú tâm hướng về tương lai từ khoảnh khắc này. Những người dân trong núi từng xem cô như con gái của thời gian, như chú bạch mã tung vó ngựa phi ra từ dòng suối trong, không xiềng xích nào trói buộc được cô. Giống như người mẹ cao ngạo của cô, không có bức tường hay vỏ bọc nào có thể cản trở. Dân du mục nơi đồng bằng từng theo đuổi bước chân của cô, thoát khỏi sự ràng buộc của hoang dã, bước lên con đường di cư tìm kiếm rong nước, chú ngựa ánh kim trở thành người dẫn đường cho tất cả đàn cừu trên mặt đất. Vương quốc giữa biển sâu từng xem cô như sứ giả, thêm thắt vảy và vây đuôi cho cô theo tưởng tượng của chính mình, quỳ xuống tôn thờ ánh sáng mà người vừa là mẹ, vừa là con gái này mang đến. Trong những năm tháng người phàm nhận được ân huệ từ đất trời, anh hùng cao lớn cùng hiệp sĩ cũng từng ghé thăm dòng suối vì ân huệ của cô, tranh giành với nhau vì sự dịu dàng mà cô vội vàng để lại. Nhưng khi cung trăng sụp đổ, xe ngựa rơi xuống, ba chị em ra đi, những truyền thuyết này cũng dần biến mất khi tai ương kéo đến và người xưa diệt vong. Trời cao giáng xuống quy luật tàn khốc, từ đó sao trời không còn đổi thay, mặt đất không còn chuyển động nữa. Và cô cũng chỉ đành bị trói buộc trong vỏ bọc của trời sao, không thể không dừng chân ở nơi xa xôi này, đợi chờ muôn ngàn sợi tơ của mẹ, đợi chờ đá cứng bị mài mòn, đợi chờ cuộc gặp gỡ tiếp theo từ bên ngoài... "Ta đã trả lời câu hỏi của ngươi rồi đấy. Còn câu chuyện sau đó, đêm qua ta cũng đã kể khá nhiều." Người phụ nữ không biết từ khi nào đã khoác xong chiếc áo trắng, lưng cô hướng về phía ánh nắng rải rác. Trong bóng tối, đôi mắt màu vàng hổ phách tựa như đang tỏa sáng. "Nói ra cũng hơi mạo muội... tôi chỉ biết cô là tiên nhân phi phàm, nhưng lại chẳng hay cô đến từ đâu, và tên là gì?" Một lần nữa, giống như khi đối mặt với một đứa trẻ lạ khác từng gặp trong rừng trúc, cô chỉ cười mà không nói gì thêm. Thế là chàng trai trẻ thở dài, gật đầu chào tạm biệt. Nhiều năm sau, chàng trai trẻ giờ đã già đi thỉnh thoảng sẽ nhớ lại chuyện này. Dù đã thuần thục kiếm thuật, lập nên bang phái trở thành bậc thầy, nhưng vẫn không thể hiểu được câu chuyện cuối cùng mà cô đã kể. Còn cô vẫn rong đuổi trên sợi tơ của vận mệnh, ẩn mình trong rừng sâu và suối nước, tránh xa tầm mắt của thần linh, bảo vệ những câu chuyện cổ xưa mà chính cô cũng dần quên đi. |
We usually think in terms of the DPS picking supports, probably due to most supports are not (or se...